Má tôi đã ngoài chín mươi, đã già yếu lắm, việc đời quên nhớ bất thường. Nhưng không ngờ vào ngày cận Tết năm nay má lại bảo: “Mấy đứa bây làm một ít bánh in cho tụi nhỏ ăn trong mấy ngày Tết. Cái khuôn bánh tao cất trong góc tủ chén”. Kỷ niệm cái Tết thiếu thốn nhưng đầm ấm nhất, vui vẻ nhất cách nay trên năm mươi năm chợt ùa về…
Cũng như nhiều gia đình khác, với quan niệm ngày Tết vừa là dịp để dâng cúng ông bà tổ tiên mâm cơm gọi là thịnh soạn nhất trong năm, vừa là để có bữa cơm sum họp gia đình tươm tất, đầy đủ đầu năm đầu tháng, mẹ tôi luôn cố gắng sắm sửa chu đáo.
Xóm tôi ngày xưa thưa thớt, hoang vắng lắm. Tất cả đều là nhà lá. Từ ngoài lộ đi vào hai bên là năn, sậy và những bãi lầy đầy lục bình. Mặt đường thì khúc khuỷu, lồi lõm, có đoạn bị đứt ngang dài cả một, hai chục mét. Cái cầu sắt mất sạch ván lót, chỉ còn trơ lại khung sắt mà mỗi lần đi qua tôi đều hồi hộp thót tim vì sợ rớt xuống sông…
Mỗi khi chiều xuống, nhìn khói bếp nhà ai nhen con lại nhìn về phương bắc, ở nơi đó có lẽ ba cũng đang hướng về phương nam trông chờ con. Ba ơi, dù con có rơi vào tận cùng của khổ đau thì nụ cười của ba vẫn là chỗ dựa để con bước tiếp trong cuộc đời này. Nơi quê nhà, ba hãy tin con, và con tin rằng bên đời con luôn có ba.
Một hôm, tại một gia đình giàu có, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào. Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng thuộc số những người nghèo nhất xã hội.
Tôi nhận lời yêu anh khi một ngày kia nhận ra, niềm vui có thể chia sẻ với tất thảy mọi người, để nỗi hân hoan được nhân đôi, lan rộng ra mãi, duy chỉ có nỗi buồn là thầm lặng mà không phải bất cứ ai ta cũng có thể san sẻ, giãi bày.
Mẹ đã cho con kinh nghiệm mà một đời mẹ có, mẹ đã dạy cho con cách vun vén chi tiêu. Mẹ còn dặn con rằng con đã thành gia thất, không như thời son trẻ. Con không thể thỏa sức mua sắm để rồi cuối tháng ngả tay xin mẹ tiền tiêu. Con không thể tiệc tùng để chồng mình phải đợi cơm. Con không thể ngủ dậy muộn để chồng con cho con ăn sáng và còn nhiều cái không thể lắm…
Tại Leningrat chẳng hạn, dân chúng yêu cầu đòi lại đô thị của họ với tên cũ là Petersburg hay St. Petersburg, nghĩa là đô thị của Thánh Phêrô. Ðây là một trong những đề tài nóng bỏng mà hội đồng thành phố đang đưa ra thảo luận. Trong một chương trình truyền hình địa phương người hướng dẫn chương trình đã tránh dùng tên Lenigrat mà lại gọi tắt là Peter