Đặt tựa đề “đã quá … quá đã…” là diễn tả tâm trạng của một “nhân vật” hay “thú vật” trong tấm hình : hoàn toàn thư giãn, hoàn toàn thoải mái để hưởng thụ một khoảnh khắc tuyệt vời. Nhưng xét theo một khía cạnh khác, đó có thể là tâm trạng của độc giả, của người thưởng lãm những bức tranh hiếm có ấy…
Đức Giêsu ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai lại mà nói : “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người.” Kế đó, Người đem một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói : “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy …
Trong đời sống đạo, chúng ta dễ rơi vào hai thái cực: hoặc chỉ chăm chú cầu nguyện mà không đếm xỉa gì đến lòng bác ái đối với tha nhân, hoặc ngược lại, xem hành động bác ái là một lời cầu nguyện mà không màng đến đời sống nội tâm.
Ơn có thể tha thứ là ân huệ Chúa ban. Khi bị thương tổn, hãy để Ngài chữa lành. Xu hướng con người thường hay chôn sâu trong lòng, và muốn trừng phạt kẻ xúc phạm, hay ít là … muốn họ phải nhận nỗi đau khổ như họ đã làm cho ta. Nhưng Chúa có thể ban cho ta để ta tha thứ cho nhau và quên đi quá khứ.
Có những điều mà ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả cuộc đời. Khi xa rời người thân, hãy nói những lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối cùng ta gặp họ. Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những giây phút tuyệt vời khi bên nhau. Tình bạn hay tình yêu chân thành sẽ cứ mãi lớn lên cho dù có cách xa ngàn dặm
Ðức Giêsu không nhìn những lỗi lầm, những vết nhơ bên ngoài, nhưng Ngài nhìn sâu thẳm tận tâm hồn, nhìn tận bên trong và nhất là Ngài đã lấy ánh sáng của tình yêu thương, lòng nhân hậu, quảng đại và tha thứ của Thiên Chúa để chiếu sáng và chiếu thấu, biến ông Matthêu từ một người thâu thuế thành một tông đồ và một thánh sử viết Phúc Âm.