“Khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói : ‘Xin mời ông bạn lên trên cho.’ Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn. .. “Khi đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc …”
Mỗi khi đọc truyện cổ tích, con đều chú ý đến hình ảnh một ông cụ hiền từ, râu tóc bạc phơ hiện lên bất ngờ với câu hỏi ấm áp: “Tại sao con khóc?”. Đó là bụt – người luôn xuất hiện kịp thời để an ủi, giúp đỡ những người hiền lành, yếu đuối. Mọi khó khăn, trắc trở đều trở nên tốt đẹp, thuận lợi khi ông bụt ra tay hóa phép.
Có một chàng thanh niên chán sống nơi thôn dã, đã bỏ nhà trốn lên thành thị… Ở đó, chàng đã ăn chơi trác táng… Kiếm sống xa đọa đã đưa đẩy chàng đến chỗ thân tàn ma dại. Trong nỗi cùng cực, chàng bắt đầu hồi tâm và nhớ lại nếp sống ấm êm trong gia đình.
Mùa đông, Hoàng Hương từ lúc 9 tuổi, nằm ủ vào chăn chiếu của cha để được truyền hơi nóng cho cha khỏi rét, đến mùa hè quạt màn gối của cha để cho mát mẻ luôn, nhờ đó mà cha được ăn ngon ngủ yên, quanh năm quanh năm vui vẻ không biết có mùa đông, mùa hè.
Đức Giám Mục phụ tá Giáo phận Hưng Hóa, Gioan Maria Vũ Tất, về thăm mục vụ Giáo xứ Mậu Đông ngày 29.08, cử hành thánh lễ ban bí tích thêm sức cho 84 em thiếu nhi và dâng thánh lễ Khởi công xây dựng thánh đường giáo họ thánh Phanxicô Xaviê Yên Thái ngày 30.08.2010.
Cách Giêrusalem khoảng 30 cây số, một số người Do Thái và Ả Rập đã tình nguyện sống chung với nhau trong một ngôi làng mà người Do Thái gọi là Nevé Shalom, còn người Ả Rập thì gọi là Wahat as Salam: cả hai tiếng đều có nghĩa là “Ốc đảo hòa bình”.
“Chúa ơi, con là một người ngoại đạo, con chỉ mới biết về Chúa thôi, con cũng chưa biết rõ về Chúa. Con cầu xin Chúa soi sáng và ban cho con thêm niềm tin để con biết rõ về Chúa hơn, biết sống và học hỏi theo con đường của Ngài. Xin Chúa dẫn dắt con và luôn ở bên con.
Những điều tôi đã viết trong bài thơ “Tiếng đàn mang ngọn lửa trái tim” là những điều tôi mong ước mọi người đối xử với nhau cũng đẹp như thơ. Những bông hoa còn rung động trước tiếng đàn của một gã mù đã cụt mất một bàn tay. Các bạn biết người bị cụt một bàn tay chơi đàn đã khó mà người ấy còn bị mù thì việc ấy sẽ khó khăn đến thế nào?