Niềm tin Ki-tô giáo, có thể nói rằng, là một niềm tin luôn phải đương đầu với nhiều sự bách hại. Niềm tin của người Ki-tô hữu, còn là một niềm tin luôn phải đối diện với những bắt bớ, tù đày và chết chóc.
Phải luôn sống như một người quản gia trung tín và đầy trách nhiệm. Bởi vì, lỡ hôm nay “ông chủ về”… lỡ, ngay giây phút này “Chúa đến”, thì sao?
Được thông tin trước, giáo dân đi tham dự thánh lễ xong đã bước vào khu vực HMNĐ làm thủ tục, những bước cần thiết để hiến tặng những giọt máu của mình để cứu lấy những người bệnh đó là một việc bác ái thiết thực.
Điều tốt nhất của chúng ta hôm nay, đó là “Hãy ký thác đường đời cho Chúa. Nương cậy vào Người, Người sẽ ra tay”(x.Tv 37, 5)
Anh em phải nhận ra mình được diễm phúc biết bao khi xưng hô với Thiên Chúa, theo cách của Chúa Giêsu (đã xưng hô trong vườn cây dầu) khi gọi Thiên Chúa là “Abba, Lạy Cha”
Thăm viếng là một nhu cầu không thể thiếu trong cuộc sống con người. Có những cuộc thăm viếng đem lại cho ta niềm vui. Vui, vì người đến thăm viếng, họ đem cho ta niềm vui và hy vọng.
‘Hãy đi và làm như vậy’. Chúng ta tất cả được mời gọi đi cùng con đường của người Samari nhân hậu, là gương mặt của Chúa Kitô: Chúa Giêsu cúi xuống trên chúng ta, biến thành tôi tớ của chúng ta, và như thế Ngài đã cứu chuộc chúng ta,
Nếu đã là thợ gặt của Ngài, đừng chần chờ nữa, chúng ta hãy đưa tay nhận lấy “lệnh lên đường”, và đừng quên nhìn lên thánh giá Đức Ki-tô, cây thánh giá cứu độ, mà xác tín, rằng: “Thần Khí Chúa đã sai tôi đi.”