Bình an thay thế sự bồn chồn khi cuộc đời chúng ta hướng về Thiên Chúa. Chúng ta nên sống phù hợp với nhân đức mà thánh Augustinô định nghĩa là “trật tự của tình yêu” ( virtus est ordo amoris )…
Hãy tự hỏi lòng mình, rằng: Khi con thuyền cuộc đời của ta phải đương đầu với phong ba bão táp, phong ba bão táp của sự suy thoái kinh tế, của thất nghiệp… chúng ta vẫn vững lòng tin “ký thác đường đời” cho Chúa!
Hãy tự hỏi lòng mình, rằng: Khi con thuyền cuộc đời của ta phải đương đầu với phong ba bão táp, phong ba bão táp của “bách hại vì sống công chính”, chúng ta vẫn “một niềm phó thác đời con trong tay Ngài.”!
Trong các gia đình Việt, không có một gia đình nào không có bàn thờ tổ tiên. Mồng một ngày rằm, họ thường mua hoa quả về thắp hương trên bàn thờ. Đó là một nét đẹp trong văn hóa của người Việt chúng ta. Thỉnh thoảng xem các bộ phim Việt, tôi hay bắt gặp cảnh người vợ thắp hương trước bàn thờ chồng và khấn nguyện đại loại như: Ông ơi, ông có sống khôn chết thiêng thì về phù hộ độ trì cho thằng X nhà mình. Nó dạo này hư đốn lắm ông ơi… Trong một không gian tĩnh lặng và yên bình của miền quê, hình ảnh người phụ nữ lớn tuổi và những lời khấn nguyện khiến tôi rùng mình. Có một cái gì đó rất đẹp đã xảy ra. Người chết kết nối với người sống để cùng nhau làm một cái gì đó tốt đẹp cho con cái.
Trong bất cứ lãnh vực nào, chúng ta đều cần đối thoại, cởi mở để lắng nghe tiếng nói của người khác, cần sự khôn ngoan để tìm ra sự thật ở những người có lối suy nghĩ khác biệt. Càng là người có quyền lực, chúng ta càng dễ bị cám dỗ không muốn lắng nghe, nhất là đối với với người chúng ta không thích, hoặc những ý kiến trái chiều, nhưng thực tế cho thấy rằng, càng biết trân trọng, cân nhắc những quan điểm khác với mình, chúng ta càng có thể đưa ra những quyết định đúng đắn và khôn ngoan.
“Nước Thiên Chúa trong Hội Thánh”. Và, Hội Thánh đó là Hội Thánh của Đức Giê-su. Hội Thánh đó đã được khai sinh bởi Chúa Thánh Thần, trong ngày Lễ Ngũ Tuần. Chúa Thánh Thần lãnh đạo Hội Thánh và kiện toàn Hội Thánh. Chúa Thánh Thần ở với Hội Thánh, trong Hội Thánh, đời đời.
Thánh Antôn Padua, một vị thánh rất gần gũi và quen thuộc với cuộc sống của chúng ta. Ngài sinh năm 1195 có lẽ gần Lisbonne, với tên gọi là Fernandô. Cha Ngài là hiệp sĩ và viên chức tại triều đình hoàng đế Alphongsô thứ II, vua nước Bồ Đào Nha. Fernadô được gởi đi học trường nhà thờ Chánh tòa tại Lisbonne. Nhưng vào tuổi 15, Ngài gia nhập dòng thánh Augustinô.
Banaba là một người Do Thái thuộc giáo tỉnh Cypern, gốc Lêvi và tên gọi là Giuse. Chúng ta không biết ngài đã gia nhập Kitô giáo lúc nào. Như Sách Tông Đồ Công Vụ ghi, ngài có lòng đại độ: “Giuse, người đã được các Tông Đồ đặt tên là Barnaba nghĩa là con của sự an ủi một người Lêvi, người gốc Kyprô, có một thửa ruộng, ông đã bán đi và đem bạc đặt dưới chân các Tông Đồ” (Cv 4,36-37)
Thi hành đúng theo ý muốn của Thiên Chúa. Với Giáo Hội, nó sẽ làm cho Giáo Hội không bị chia rẽ, bị phân hóa, bị thần ô uế ám. Trái lại sẽ làm cho Giáo Hội “hiệp thông với nhau, hiệp nhất với nhau”. Nói tắt một lời “đồng tâm nhất trí” với nhau.