Thánh Kinh và Thánh Thể phải được xếp ngay ngắn trong ngôi-mộ-tâm-hồn của mỗi chúng ta. Bởi, chỉ có như thế, chúng ta mới có thể được chạm, được thấy, được nghe chính Đức Giê-su Phục Sinh. Thánh Kinh và Thánh Thể chính là nơi chúng ta gặp Giê-su Phục Sinh.
Đối với Martinô, những năm ở tại tu viện thánh Đaminh qua đi thật nhanh. Điều đó không lạ gì, vì thầy luôn bận rộn. Đôi lúc nhìn vào các cha các thầy đang đọc Kinh Phụng vụ ở nhà nguyện, thầy thầm nghĩ : Mới ngày nào họ là những cậu bé đến để xin dâng mình cho Chúa trong Dòng Đaminh mà bây giờ họ đã trưởng thành, một số đã là những học giả nổi tiếng khắp miền Peru.
Không gì tốt hơn là chúng ta hãy ghi khắc trong con tim mình lời truyền dạy của Đức Giê-su, lời truyền dạy rằng: “Anh em hãy cầu nguyện… Dậy mà cầu nguyện” (x.Lc 22, …46)
Một thầy khác kể lại sự kiện mới xảy ra tháng trước rằng : “Tôi thấy thầy Martinô cầu nguyện trước ảnh Thánh Giá ở nhà nguyện lầu dưới. Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó. Thầy Martinô không quỳ trên nền nhà, nhưng quyền năng của Thiên Chúa đã nâng thầy lên khỏi mặt đất tới bên cạnh sườn Chúa.Thiên Chúa, qua môi miệng ngôn sứ Isaia, Người nói với chúng ta, rằng: “Tội con, dầu có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết; có thẩm tựa vải điều, cũng sẽ trắng như bông.” (x.Is 1, 18).
Mỗi tháng một lần, thầy Martinô tới đó để thăm một người bạn thân, đó là thầy John Masias, cũng là một thầy trợ sĩ như thầy Martinô. Thầy John lớn hơn thầy Martinô sáu tuổi. Thầy bỏ quê hương Tây Ban Nha để sang Nam Mỹ khi thầy mới là một thiếu niên.
“Thành khẩn tự nhủ…” với ai! Vâng, chắc chắn là với Chúa. Với Chúa, qua Bí Tích Giải Tội, ngài Lm. Charles, đã có lời khuyên như thế. Vâng, đó là một cử chỉ khiêm hạ, khiêm hạ cho việc sám hối và trở về.
“Không có tranh luận nữa Martinô. Mọi người ở đây từ lâu đã nghĩ rằng : con thật xứng đáng là một thầy trợ sĩ. Hãy suy nghĩ lại. Cha muốn con phải là thầy trợ sĩ. Sẽ có những lễ nghi khấn và con có thể mời cha mẹ, em gái, bạn bè và những ai mà con muốn đến tham dự.”