Thực hiện được ba điều này, trước là: “đẹp lòng ĐỨC CHÚA”, và sau là chúng ta đã làm một cuộc “Tân Phúc Âm Hoá gia đình”. Một “tiêu chuẩn sống đạo” mà Giáo Hội đang cổ vũ.
Thật vậy, kể từ sau thế chiến thứ hai tới nay nhất là từ thập niên 1960 trở đi, nạn ly dị, ly thân và chung sống hòa bình ngày càng gia tăng.
Trong Phúc Âm, nhiều lần kể lại rằng Chúa Giêsu “đi ra nơi thanh vắng và cầu nguyện ở đó” (Mc 1, 45). Vợ chồng lại càng cần phải có những ngày cùng nhau “đi ra nơi thanh vắng và cầu nguyện ở đó”, nghĩa là những ngày tĩnh tâm, ít nhất là một lần trong một năm.
“Kính sợ Danh Chúa” có thể chúng ta sẽ phải đổ “máu và nước mắt”, có thể cuộc đời chúng ta sẽ phải nhuốm màu “tang tóc”. Nhưng nước mắt, máu đào và sự tang tóc, nó lại là hành trang, một thứ hành trang chính Thầy Giêsu đã mang theo trên con đường cứu chuộc nhân loại
Chúng ta cũng kết hợp với người thu thuế trong sự cần thiết chung khi ta cầu nguyện rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi”.
Sáng 15.08.2013, thánh lễ tuyên khấn trọng thể của 13 tu sĩ Đaminh đã được cử hành tại thánh đường giáo xứ Mân Côi, Gò Vấp. Trong số đó có thầy Đaminh Phạm Thanh Cao đang phục vụ tại giáo xứ Đaminh, thầy Phêrô Sơn, và thầy Phêrô Độ từng sinh hoạt tại tu viện thánh Anbêtô.
Ai biết cảm thương tội nhân, người ấy có kinh nghiệm thật về Thiên Chúa. Ai không biết cảm thương tội nhân, người ấy chưa hiểu gì về Thiên Chúa. Vì sao? Vì trong mắt Thiên Chúa, tội nhân không phải là một kẻ xa lạ đáng ghét mà là một người con yêu dấu vô cùng đang cần được yêu thương và chữa lành.
Hôm nay là một cơ hội để thừa nhận những điều chúng ta không thích: chúng ta là người phục vụ. Chúa Giêsu mời gọi Phêrô ngay từ đầu Tin mừng: “Hãy theo Thầy”. Và ở cuối cuộc hành trình với Chúa Giêsu cạnh bên, Phêrô và những người khác nghe thấy lời bảo đảm này: “Lòng anh em đừng xao xuyến! Anh em tin vào Thiên Chúa thì cũng hãy tin vào Thầy” (Ga 14,1).