Thiên Chúa đưa chính mình đến gần con người. “Và Lời đã làm người” (Ga 1:14). Người đến ở giữa chúng ta. Người muốn ở trong mọi nơi con người có mặt và làm việc. Nếu Người đã ủy thác sứ mạng đặc biệt cho các môn đệ làm chủ chăn, thì Người “cũng mong ước rằng vương quốc này sẽ được mở rộng nhờ các tín hữu giáo dân; vương quốc của sự thật và sự sống, của sự thánh thiện và ân sủng, yêu thương và an bình”.
Dù chúng ta có là người con cả hay người con thứ đi nữa, hãy tin rằng, Thiên Chúa sẽ yêu thương chúng ta hết tình. Người sẽ “nhậm lời và đoái nhìn đến chúng ta”. Chỉ cần… chỉ cần khi lỡ lầm, chúng ta sẽ trở về,
Dâng Thánh lễ cầu nguyện cho Thầy thì những ký ức về Thầy sẽ hiện lên trong tâm trí của mỗi người chúng ta và cũng nhắc nhớ rằng cuộc đời mỗi người đều có những bất lực mà không ai có thể giúp chúng ta ngoài Thiên Chúa.
Một thầy giáo tại ngôi trường chỉ có một cái máy tính và hơn 90% học sinh nghèo ở Kenya vừa được trao giải thưởng Nhà giáo toàn cầu trị giá 1 triệu USD.
Cuộc sống sẽ không tồn tại sự dửng dưng, vô cảm nữa nếu chúng ta xây dựng một nền văn hóa yêu thương, chia sẻ và đồng cảm, bởi lẽ “Người nghèo này kêu lên và Chúa lắng nghe họ”-
Tình phụ tử của Thiên Chúa không chỉ liên quan tới dân được tuyển chọn, mà còn vươn tới mọi người và vượt quá mối dây hiện hữu với những cha mẹ trần gian. Đây là một bản văn: “Dù cha mẹ có bỏ con đi nữa, thì hãy còn có Chúa đón nhận con” (Tv 27:10). “Như người cha chạnh lòng thương con cái, Chúa cũng chạnh lòng thương kẻ kính sợ Người” (Tv 103:13)
Trong Tin mừng thánh Gioan chúng ta thấy một đoạn tương tự với đoạn trong thư Do Thái, nhưng diễn tả súc tích hơn. Ở cuối phần tự ngôn chúng ta đọc thấy: “Không ai nhìn thấy Thiên Chúa bao giờ, ngoại trừ người Con, Đấng ở trong cung lòng của Thiên Chúa Cha. Người đã tỏ cho chúng ta biết” (Ga 1:18)