Để tưởng thưởng Thiếu nhi trong chương trình thi đua từ Giáng sinh, Đoàn đã có sáng kiến tổ chức Hội Chợ Xuân vào ngày ông Táo về trời 6.2.2010. Chương trình khá đa dạng gồm văn nghệ, sổ số và các gian hàng ẩm thực… Xin chúc mừng Đoàn Thiếu Nhi và cảm ơn tất cả mọi người đã góp phần cho thành công hôm nay.
Nhóm chia làm hai, một số thì hát với các cụ, còn lại thì đi thăm hỏi. Chúng tôi đã chuẩn bị một ít bao lì xì chúc tuổi các cụ. Anh Vĩnh, chị Hồng, chị Vân vào từng phòng thăm hỏi và chúc tuổi các cụ không thể ra ngồi sinh hoạt, vì tình trạng sức khỏe không cho phép… Dù đã già, nhưng nhìn nét mặt các cụ rất dễ thương, hiện rõ vẻ lạc quan.
Tiếp nối hành trình, ngày 03.02.2010, cha bề trên chánh xứ đến thăm các bệnh nhân thuộc giáo họ thánh Martinô. Cha nhắc mọi người, trong năm thánh 2010, nếu vì suy yếu không thể đến dự ngày lễ quốc tế bệnh nhân, có thể lãnh ơn toàn xá trên giường bệnh nếu hiệp thông với thánh lễ đang cử hành tại thánh đường, với điều kiện thông thường.
Để có thể : “nghe Lời Thiên Chúa”… Hãy tham dự Thánh Lễ.. Chúng ta sẽ nhận được mẻ-cá-lạ-lùng. Đó là được kết hợp mật thiết với Đức Giêsu qua việc đón nhận Mình-Máu-Thánh-Ngài. Chính sự kết hợp mật thiết này chúng ta mới đủ can đảm đón nhận lời Đức Giêsu truyền bảo : “Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta”
Tết nay sẽ là cái Tết đầu tiên chúng con không còn ngoại, không còn được nhìn thấy ánh mắt mừng vui của ngoại đón các con về sum họp ngày mùng Một Tết…
Má tôi đã ngoài chín mươi, đã già yếu lắm, việc đời quên nhớ bất thường. Nhưng không ngờ vào ngày cận Tết năm nay má lại bảo: “Mấy đứa bây làm một ít bánh in cho tụi nhỏ ăn trong mấy ngày Tết. Cái khuôn bánh tao cất trong góc tủ chén”. Kỷ niệm cái Tết thiếu thốn nhưng đầm ấm nhất, vui vẻ nhất cách nay trên năm mươi năm chợt ùa về…
Cũng như nhiều gia đình khác, với quan niệm ngày Tết vừa là dịp để dâng cúng ông bà tổ tiên mâm cơm gọi là thịnh soạn nhất trong năm, vừa là để có bữa cơm sum họp gia đình tươm tất, đầy đủ đầu năm đầu tháng, mẹ tôi luôn cố gắng sắm sửa chu đáo.
Xóm tôi ngày xưa thưa thớt, hoang vắng lắm. Tất cả đều là nhà lá. Từ ngoài lộ đi vào hai bên là năn, sậy và những bãi lầy đầy lục bình. Mặt đường thì khúc khuỷu, lồi lõm, có đoạn bị đứt ngang dài cả một, hai chục mét. Cái cầu sắt mất sạch ván lót, chỉ còn trơ lại khung sắt mà mỗi lần đi qua tôi đều hồi hộp thót tim vì sợ rớt xuống sông…