Tôi biết có một Đấng đang yêu thương tôi, một Đấng đang nghe tôi, một Đấng đang giúp đỡ tôi vào những thời gian nhiều thử thách nhất. Tôi biết có một Đấng đang nhìn thấy tôi, một Đấng đang lo lắng cho tôi, một Đấng đang dẫn dắt tôi đi qua đêm đen dày đặc nhất.
Cứ một lớp đất đổ xuống, lừa lắc người giũ sạch và giẫm lên trên. Mọi người tiếp tục đổ đất xuống, lừa tiếp tục lắc người… càng lúc nó càng lên cao. Chẳng bao lâu, con vật leo lên được thành giếng và bước ra ngoài trước sự sửng sốt của mọi người… Khó khăn có thể trở thành những viên đá giúp bạn leo lên. Với cố gắng, bạn có thể ra khỏi những giếng sâu nhất…
Cuộc đời Martinô chỉ là số không to tướng, nhưng cộng với ơn Chúa là số MỘT, tạo nên điểm mười. Có những người giàu tiền giàu của, nhưng lại nghèo vì họ không có gì để cho người khác. Ngược lại có những người rất nghèo nhưng lại giàu. Họ giàu lòng nhân ái, giàu lòng vị tha, giàu tình thương mến.
Ngày kia, con người xin Thượng Đế ban tặng bông hoa và cánh bướm. Thiên Chúa liền trao cho anh một nhánh xương rồng, và ban tặng cho anh một con sâu đen đủi… Bẵng đi một thời gian, anh chợt nhớ tới món quà “gởi nhầm địa chỉ”. Từ nhánh xương rồng khẳng khiu đầy gai nhọn, một bông hoa tuyệt vời hé nở, và con sâu xấu xí đã hóa thân thành một cánh bướm rực rỡ.
Lo cho người nghèo, sống với người nghèo chẳng lẽ không tốt ? Tốt chứ, thậm chí đó còn phải là một chọn lựa mãi mãi của người Kitô hữu. Nhưng tác giả Tin Mừng Gioan cho chúng ta thấy rõ hơn sự thật này khi đã viết: “Y nói thế không phải vì lo cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung” (c. 6). Như vậy ở đây có một vấn đề khác…
Bạo lực là sức mạnh của tàn phá chứ không phải sức mạnh dựng xây. Sức mạnh đích thực của con người ở nơi nội tâm. Mạnh mẽ là tỏa rạng hạnh phúc dù ta đang bất hạnh, là tha thứ cho người không đáng được thứ tha, là bày tỏ niềm vui dù trong lòng ngổn ngang trăm mối. là yêu thương dù thực tế khắc nghiệt và khó khăn.