Tương truyền nước mắt ông Vương Thôi chảy quá nhiều, làm cho cây trắc bên mồ kkhô héo được tươi lại … Mẹ ông lúc sinh thời hay sợ sấm, cho nên khi mất rồi, hễ khi nào trời mưa có sấm chớp, ông lại ra mồ mà khấn rằng “Có con đây rồi cốt để cho mẹ khỏi sợ”.
Leonardo đang miệt mài trong bức tranh “Bữa Ăn Cuối Cùng” của Chúa Giêsu với các môn đệ. Tất cả các khuôn mặt, từ Chúa Giêsu đến các môn đệ, đều đã hiện nguyên hình trên khung vải. Nhưng đến lúc phải tô vẽ cho khuôn mặt của Giuđa, danh họa Leonardo da Vinci đã tỏ ra lúng túng vì ông không biết phải tìm một người nào làm mẫu cho con người phản bội này…
Nó chua, chua đúng nghĩa của từ chua, mẹ nói, mẹ thích ăn canh chua thì phải chua, thế là con của mẹ cũng thích giống mẹ. Mẹ không thích canh nêm đường, nó có vị ngọt mẹ không thích ăn, nên con của mẹ cũng không thích, người ta nói, và hay thắc mắc, người miền Tây thích ăn ngọt, thế mà sao con lại ghét thức ăn có nêm đừơng đến thế. Con thích ngọt nhưng là món ăn cần ngọt, ngọt như đúng nghĩa của nó, giống mẹ nói vậy.
Trong ngày này, vì chữ Hiếu được đặt lên hàng đầu nên những người con sẽ tìm về với ông bà, cha mẹ, quây quần bên gia đình ấm cúng của mình. Với ông bà đã khuất, teen có thể thấy bố mẹ chúng mình mua vàng mã, những đồ đạc bằng giấy về đốt cho ông bà, tổ tiên có thể “sống sung túc ở thế giới bên kia”. Đó là một tín ngưỡng rất quen thuộc với người dân Việt.
“Khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói : ‘Xin mời ông bạn lên trên cho.’ Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn. .. “Khi đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc …”
Mỗi khi đọc truyện cổ tích, con đều chú ý đến hình ảnh một ông cụ hiền từ, râu tóc bạc phơ hiện lên bất ngờ với câu hỏi ấm áp: “Tại sao con khóc?”. Đó là bụt – người luôn xuất hiện kịp thời để an ủi, giúp đỡ những người hiền lành, yếu đuối. Mọi khó khăn, trắc trở đều trở nên tốt đẹp, thuận lợi khi ông bụt ra tay hóa phép.
Có một chàng thanh niên chán sống nơi thôn dã, đã bỏ nhà trốn lên thành thị… Ở đó, chàng đã ăn chơi trác táng… Kiếm sống xa đọa đã đưa đẩy chàng đến chỗ thân tàn ma dại. Trong nỗi cùng cực, chàng bắt đầu hồi tâm và nhớ lại nếp sống ấm êm trong gia đình.
Mùa đông, Hoàng Hương từ lúc 9 tuổi, nằm ủ vào chăn chiếu của cha để được truyền hơi nóng cho cha khỏi rét, đến mùa hè quạt màn gối của cha để cho mát mẻ luôn, nhờ đó mà cha được ăn ngon ngủ yên, quanh năm quanh năm vui vẻ không biết có mùa đông, mùa hè.