Từ nhỏ tôi đã mơ ước có một khu vườn trồng thật nhiều hoa. Tôi có thể ngồi hàng giờ để tưởng tượng về nó, về những loài hoa sẽ trồng, những chiếc chậu bằng đất nung màu đỏ, hay những lối đi nhỏ rải đầy cuội trắng…Nhưng để có một vườn hoa như thế cần không ít công sức, và cần rất nhiều tiền.
Bốn năm sau, cô nhận được một lá thư nữa, nói rằng mặc dù gặp nhiều khó khăn nhưng cậu vẫn tiếp tục học, phấn đấu hết mình và sẽ sớm tốt nghiệp đại học với số điểm cao nhất. Cậu đảm bảo với cô Thompson rằng cô vẫn là cô giáo tuyệt vời và đáng quý nhất cậu từng có trong cả đời mình.
Cứ sáng sớm, lúc mẹ dậy nấu cơm thì con cũng lục tục dậy tập viết chữ O vào thếp giấy trắng mẹ mua. Thấy con lụi cụi, mẹ cười hiền bảo: “Con gắng tập viết cho giỏi nhé. Khi nào con viết được chữ O rồi thì không phải đến lớp nữa”.
Khi anh hỏi em có cho anh cơ hội trở thành một phần cuộc sống của em không, em chẳng trả lời, nhưng để tay em nguyên trong tay anh. Đâu cần phải nói ra, anh đã có câu trả lời rồi đó. Khi anh đưa cho em tấm hình của anh để em vẫn thấy có anh ở bên lúc xa nhau, em lắc đầu chẳng nhận, nhưng sau đó em lại để anh cất hình vào túi em. Đâu cần phải nói ra, em đã hứa sẽ chỉ nghĩ đến anh kể cả lúc không ở bên anh rồi đó.
Tối nào cũng vậy, hễ con bắt đầu quấy khóc, cha lại kiệu con lên vai nhong nhong khắp nhà. Cha dỗ con bằng đủ thứ: “Nhìn này, gấu Teddy của con đấy”, “Đây là chảo nhé, nóng lắm, con đừng chạm vào”, “Tủ quần áo của con này, nhìn xem, nhiều áo đẹp thế”…
Đó là một quả bóng phân hai nửa màu khác nhau. Nhìn từ vị trí của cậu ta thì nó trắng, trong khi từ vị trí của tôi, nó có màu đen.Cô giáo đã dạy cho tôi một điều quan trọng trong không chỉ ngày hôm đó mà trong suốt cuộc đời: Bạn nên đứng ở vị trí của người đối diện để hiểu nguyên nhân hành động và cảm giác của họ.
Đây là câu chuyện dành cho tất cả mọi người. Cây táo chính là cha mẹ của chúng ta. Khi trẻ, chúng ta yêu quý và thích chơi cùng cha mẹ. Nhưng khi đã lớn, chúng ta lại rời họ đi, chỉ tìm đến họ khi ta cần gì đó hay gặp khó khăn, rắc rối. Cho dù thế nào chăng nữa, cha mẹ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và cho chúng ta mọi thứ, luôn mong chúng ta được hạnh phúc. Có thể bạn nghĩ cậu bé cư xử tàn nhẫn với cây táo, nhưng sự thực, chúng ta cũng cư xử với cha mẹ mình như thế đấy.
Thiên thần trẻ tuổi tức giận quay sang chất vấn vị thiên thần già cả: “Hãy xem bác đã để cho chuyện gì xảy ra? Người đàn ông trong ngôi nhà giàu có kia có mọi thứ nhưng vô cùng bủn xỉn, nhưng bác lại giúp hắn. Còn ở ngôi nhà nghèo khó này, họ chẳng có gì nhưng vẫn sẵn sàng tiếp đón, chia sẻ với chúng ta mọi thứ, thế mà bác lại để cho con bò của họ chết!”.