Ngoại đứng đầu trong danh sách 5 người tôi yêu thương nhất. Với chùm râu dài xuống tận ngực, mái tóc trắng như cước, ngoại mang nét gì xưa thật xưa như ông bụt trong những truyện cổ tích mà tôi hay đọc.
Cứ mỗi lần nghe con gái đọc bài thơ Yêu mẹ là con lại nghĩ về mạ nhiều, nghĩ về thuở ấu thơ của chúng con và cũng là một thời cực khổ nhất của mạ. Con nhớ cảnh mỗi sáng tinh mơ mạ bận rộn lo từng bữa ăn sáng cho chúng con trước khi bắt đầu một ngày mới để “cày” kiếm tiền…
Ngày trước tôi rất sợ mỗi khi tới kỳ kiểm tra môn hóa vì tôi mất căn bản từ lâu. Lần đó, không học bài nên tôi không thể làm nổi mấy bài tập. Tôi liều lĩnh lén “quay” tài liệu…
Nếu đang sống bên gia đình, hãy tranh thủ chia sẻ trách nhiệm công việc và thể hiện sự yêu thương với những người thân yêu… kẻo khi phải sống xa nhà, bạn sẽ hối tiếc lắm đấy!
Một sợi rơm vàng là hai sợi vàng rơm. Bà bện chổi to, bà làm chổi nhỏ. Chổi to bà quét sân to, ấy còn chổi nhỏ bà để cho bé chăm lo quét nhà – ngày còn bé, ngoại tôi thường ngân nga như thế cho tôi nghe mỗi khi hai bà cháu cùng ngồi bện chổi…
Ba tôi làm nghề thợ gò. Lúc trước nhà tôi ở bên Phước Tĩnh, sau chuyển về Phước Hải (Vũng Tàu) cho gần ông bà nội. Được dăm năm, nhà tôi dọn ra ở riêng…
Rồi từ bao giờ, con bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu. Con mê game, học đòi thuốc lá, lô đề. 15 tuổi, con cả gan trộm tiền của mẹ để tiêu xài. Mẹ phát hiện, cho con một trận đòn nhừ tử. Những vết lằn trên cơ thể, những lời mẹ mắng làm con thấy bị… xúc phạm. Con không những không biết hối hận mà còn giận dữ bỏ đi.
Đã có lúc con nghĩ mẹ rất khó ! Mẹ uốn nắn con thuở tấm bé: từ vòng tay lễ phép chào hỏi mỗi khi gặp người lớn cho đến cách đi đứng, nói chuyện, ăn uống… Đôi khi con thấy mình… mất tự do!