Biển xanh bao la, nắng sớm nhè nhẹ, sóng hiền hòa êm dịu. Chúng tôi cùng nắm tay xoay tròn, thôi thì đủ kiểu bơi không qua trường lớp miễn cứ đừng chìm là được, những câu nói đùa, những nụ cười giòn tan chúng tôi thấy mình như trẻ lại, sóng biển đã đánh tan những ưu tư, phiền muộn lo âu trong cuộc sống thường ngày…
Ðời sống tu trì, dù bất cứ dưới hình thức nào đi nữa, cũng không là một lẩn trốn đầy sợ hãi trước thế gian… Người tu sĩ đích thực xa lánh thế gian, chứ không xa lánh con người. Người tu sĩ đích thực xa lánh sự sa đọa của thế gian, để rồi lại kiến tạo một xã hội nhân bản hơn, dễ thở hơn, dễ sống hơn.
Cuối những năm 1980, quê tôi còn nghèo. Bữa cơm vẫn thiếu thốn, tằn tiện, lấy đâu nước máy, nước lọc cho sinh hoạt như bây giờ. Không có điện, không máy móc nên việc lo nước dùng cũng khó khăn như lo cơm gạo. Trước khi bể nước mưa xây được “du nhập” về quê tôi, cả làng vẫn dùng chung nước giếng. Cứ chiều tối, tụi trẻ nô nức tắm ao, người lớn gánh nước về đựng trong chum, trong vại dùng dần.
Nếu chúng ta “tình cờ” nhìn thấy những con người đó ! Đừng ngần ngại nhìn nhận những con người đó là người-thân-cận của chúng ta. Và một khi chúng ta coi mình như là người thân cận của họ. Chẳng có điều gì ngăn cản chúng ta “đi và hãy làm” như người Samari “đưa họ về quán trọ của tình yêu thương và tha thứ”.
Để chiêm ngưỡng những kỳ công của Thiên Chúa, mời độc giả thực hiện chuyến du hành xuống đáy biển. Sinh vật biển, rong biển, những giải san hô… một thế giới sinh động đầy mầu sắc, tạo nên những tấm thảm sặc sỡ, những thảm nhung êm ái …
Có một đôi vợ chồng nọ vừa yêu người cũng lại vừa yêu thiên nhiên. Ngoài năm đứa con ruột thịt ra, họ còn nhận thêm năm đứa con nuôi. Niềm vui chung của mọi người trong nhà là được săn sóc vườn hoa và những thứ cây cảnh trong nhà. Người vợ tưởng chừng như không biết thế nào là đau khổ. Nhưng cả bầu trời như sụp xuống, vườn hoa trở thành hoang tàn, khi người chồng ngộ nạn, qua đời.
Chia sẻ trong thánh lễ, cha Rocco Nguyễn Duy đã chia sẻ về ý nghĩa của thánh ca trong phụng vụ. Cha khéo léo vận dụng chính những ca từ cố nhạc sĩ linh mục Giuse đã sáng tác để ôn lại tiểu sử của ngài, trên hành trình đến và đi vào con đường Thiên Chúa đã đi, con đường từ Belem đến đỉnh đồi Canvê.
Chúa chỉ định bảy mươi hai người khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến. Người bảo các ông : “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về. Anh em hãy ra đi”.