Thánh Gioan Masias – Thầy Gioan an nghỉ

 

Thánh Gioan Masias

*.*

Nội dung

Lời mở

Chương I: Cậu bé chăn chiên

Chương II: Cuộc hành trình

Chương III: Tai nạn ở Seville

Chương IV: Hành trình về hướng Tây

Chương V: Thành phố của các vua chúa

Chương VI: Người con của Thánh Đa Minh

Chương VII: Người giữ cửa tu viện

Chương VIII: Các vị thánh của Mỹ Châu

Chương IX: Người bạn cần được giúp đỡ

Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan

Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui

Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ

Chương XIII: Từ biệt tu viện Madalêna

Chương XIV: Vị anh hùng Mỹ Châu

*.*

Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ

Thánh Gioan Masias - Thầy Gioan an nghỉ

Vào ngày đã được tiên báo, thầy Martin de Porres nhận phần thưởng Thiên đàng. Thầy ở Lima và không ai ở đó mà không biết về sự thánh thiện của thầy. Gioan rất vui sướng vì thầy Martin được ca ngợi không những vì thầy Martin đáng được như thế, mà còn vì những điều lợi ích thầy kéo xuống cho các tâm hồn. Còn về Gioan, thỉnh thoảng cha Gonzales de Guaman bảo thầy hãy nói về sự khôn ngoan của mình. Vị linh mục chính là vị giải tội của thầy và có thẩm quyền trên thầy Gioan, thầy không ngại ngùng tỏ bày về đời sống nội tâm, thầy hiểu giá trị đức vâng lời và những gì cha Gonzalio muốn đều có giá trị. Tuy nhiên, một lần cha Gonzales làm thầy bối rối, vì vị linh mục khởi sự nói với thầy vào lúc 10 giờ sáng, bởi vì giờ đó quan trọng đối với một tu sĩ. Lúc đó, con lừa của tu viện (đã được trao cho thầy Gioan trách nhiệm và sử dụng) trở về một mình sau khi đã đi hành khất. Khởi đầu, con vật rất cứng cổ nên thầy Gioan đã cầu xin thánh Gioan Baotixita làm cho nó trở nên hữu dụng. Thánh Gioan đã nhận lời cầu, và đã dạy chú lừa chẳng những để cho người ta buộc cái giỏ trên lưng mà lại còn biết đi hành khất nữa. Cha Gonzales không biết điều đó, ngài tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khi nghe tiếng con lừa, và thấy nó xuất hiện ở cửa nhà dòng. Cha hỏi: “Con lừa ! Nó đã học đi hành khất từ bao giờ vậy?”

Thầy Gioan mỉm cười: “Vài năm trước cha ạ. Nó là người bạn truyệt vời. Bây giờ nếu cha cho phép, con sẽ cho nó vào uống nước và ăn táo. Nó đã làm việc khó nhọc cả buổi sáng nay.” Cha Gonzales vặn lại: “Nó làm việc khó nhọc hả? Điều đó có nghĩa là gì ?”

Thầy Gioan nhìn ra ngoài nơi con lừa nhỏ đang đứng đợi thầy, thầy nói: “Cha thấy những cái giỏ trên lưng lừa không ? Đầy những món quà do các người tốt đã gửi cho con để con làm phúc cho người nghèo.” Vị linh mục vô cùng ngạc nhiên khi thầy Gioan cúi mình đi ra khỏi phòng. Vài phút sau thầy trở lại, cha hỏi: “Thầy cố ý nói là con lừa đã đi hành khất một mình chứ.” Thầy đáp: “Đúng vậy, thưa cha mọi người đều biết con lừa.” Cha Gonzales vặn: “Đã có bao giờ người ta lấy cắp đồ trong giỏ con lừa không?” Thầy Gioan thích thú nhớ ra hình ảnh con lừa, đôi mắt lồi to và hoàn toàn vô tội: “Có chứ cha, và con sợ rằng kẻ cắp đã xử tệ với con lừa của nhà dòng, chẳng hạn, họ đấm đá nó. Con đã từng nghe rồi. Thưa cha chúng ta có thể mong đợi nơi con vật yếu đuối này, có sự tinh khôn không?”

Cha Gonzales không thể không hỏi tiếp về phép lạ khác mà thầy Gioan đã thực hiện: “Hãy nói cho cha biết con lừa đi những đâu?” Gioan trả lời: “nó đi tới nhà Alonso Martin, người làm bánh cha ạ. Ông ấy rất tốt lành và hàng ngày đều gửi bánh cho con. Rồi tới bác sĩ Carrasco và Anthony de Alarcon?” Cha Gonzales kêu lên: “Anthony de Alarcon hả? cha suýt quên mất, ông ta chính là lý do mà cha nói chuyện sáng nay. Thầy có thể đoán ra không?” Thầy gật đầu: “Có ạ, ông ta muốn con cầu nguyện vì ông ta bị điếc. Con đã cầu cho ông ấy nhưng chưa đến thời giờ được chữa khỏi. Con mong ông ấy hiểu rằng Chúa muốn ông ta chịu đựng sự khốn khó này cách kiên nhẫn.” Cha vặn: “Như vậy nghĩa là sẽ có ngày ông sẽ được chữa lành hả?” Thầy nhỏ nhẹ: “Đúng vậy, thưa Cha?” Cha Gonzales nóng lòng muốn biết khi nào. Một nét bối rối hiện trên khuôn mặt thầy Gioan: “Anthony sẽ được chữa khỏi sau khi con chết. Cha có thể nói cho ông biết nếu cha muốn, rằng thời giờ đó gần tới.”

Lúc này vị linh mục cũng trở nên bối rối: “Gioan, thầy biết rằng thầy sẽ không chết sớm chứ ?” Một nụ cười nở trên bộ mặt thầy gác cổng: “Con chỉ còn lại 6 năm để phụng sự Chúa. Con sẽ chết khi con 60 tuổi, cùng một tuổi như thầy Martino de Porres.”

Lúc này Cha Gonzales cảm thấy lo lắng. Thầy Gioan luôn nói đúng về mọi việc. Có thể thầy biết rõ về cái chết của thầy sao!” Bất chợt cha nhìn thẳng vào mắt thầy, một cái nhìn trịnh trọng: “Thầy Gioan, thầy yêu mến Đức Mẹ lắm và Đức Mẹ thỉnh thoảng nói chuyện với thầy phải không ?”

Thầy canh cổng gật đầu: “Vâng, đúng vậy. Bức ảnh Đức Mẹ ở trong phòng con, đã sống với con luôn ?” Cha tiếp: “Vậy còn bức tượng Đức Mẹ Mân Côi ở nhà nguyện nữa ?” Gioan mỉm cười rõ ràng là Cha Gonzales muốn hỏi thầy về việc này. Thầy chậm rãi nói : “Con biết điều cha muốn biết. Con sẽ nói cho cha. Không có gì dài dòng cả. Việc đó xảy ra vào cuối tuần trước phải không cha nhỉ ?”

Cha Gonzales hài lòng, ngài chuyển lại cách ngồi để nghe người bạn tốt lành, hoàn toàn kính phục một tâm hồn đơn sơ như trẻ thơ của thầy Gioan. Thầy diễn tả tuyệt vời bằng ngôn ngữ rất đơn sơ: “Thưa cha, vào nửa đêm khi cha và các tu sĩ khác đang nguyện kinh ban mai ở nhà thờ. Lúc đó con rất mong được tới nhà nguyện nhưng không được, tuy không ở xa lắm ?” Cha Gonzales gật đầu: “Lúc đó là lúc con phải nghỉ ngơi, nhưng thôi tiếp tục câu chuyện đi !”

Thầy nói: “Thực thì con đã trong nhà nguyện và cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ Mân Côi, thình lình có tiếng nứt rạn sàn nhà và các bức tường. Vài bình bông bị đổ trước bàn thờ và ngay lúc đó!” Cha Gonzales thêm: “Ngay lúc đó, con biết là một cơn động đất. Gioan à! Có nhiều cuộc động đất xảy ra ở Lima… chúng phá huỷ tất cả. Tại sao Chúa lại ban phép cho những điều khủng khiếp đó xảy ra nhỉ ? Thầy Gioan nhìn lên với cái nhìn đơn sơ: “Tại sao ? Vì Chúa muốn thế !”

Thánh Gioan Masias - Thầy Gioan an nghỉVị linh mục giả vờ không hài lòng với câu trả lời đó. Cha vặn: “Con có ý nói là Thiên Chúa muốn con người phải đau khổ hả ? Rằng Thiên Chúa thích thú nhìn con người đau đớn quằn quại sao ?” Gioan lắc đầu: “Không, không! Chúa vô cùng tốt lành và nhân từ. Nhưng đôi khi Người gửi đau khổ tới vì đó là đường duy nhất để làm một số người nào đó trở về với Ngài.”

Cha Gonzales nói: “Ồ! Cha hiểu. Nhưng hãy kết thúc câu chuyện đi.”

Thầy tiếp tục: “Các cha lúc đó ngưng cầu nguyện khi các bức tường và trần nhà lay chuyển, vì họ sợ toà nhà sập đổ trên họ, nên một số chạy ra ngoài vườn.” Cha nói: “Cả cha cũng chạy nữa.” Thầy vui vẻ: “Vâng, cả chính con cũng định chạy, nhưng thình lình con nghe một tiếng nói bảo con ở lại chỗ con đang đứng. Và lời nói đó phát ra từ bức tượng Đức Mẹ.”

Vị linh mục già hỏi: “Bức tượng nói gì ?” Thầy tiếp: “Con nghe Đức Mẹ nói: “ Gioan, người bạn nhỏ của ta, tại sao con chạy ? Con không thấy Mẹ ở đây để canh giữ cho con sao ?”

Cha Gonzales dựa người ra phía trước: “Rồi Đức Mẹ nói gì thêm ?” Thầy mỉm cười: “Mẹ không nói gì nữa cha ạ. Nhưng khi con nhìn lên bức tượng, con thấy tượng chiếu sáng như mặt trời. Con quên hẳn đi chuyện động đất và ở lại tại chỗ. Có cái gì đó làm con nghĩ con chẳng sợ gì động đất nữa !”

Vị linh mục yên lặng một lúc, chìm đắm trong sự thán phục việc lạ mà ngài cũng có liên quan tới. Rồi bất chợt ngài đứng dậy, nói: “Có lẽ cha phải đi ngay bây giờ. Cám ơn thầy vì đã kể chuyện cho cha biết. Xin nhớ cầu nguyện cho cha mỗi ngày nhé!” Thầy tu sĩ trả lời: “Con sẽ luôn cầu cho cha. Thực là một đặc ân.”

Để lại một bình luận