Bên Chúa: sẽ không bị lấy đi

 

Bên Chúa: sẽ không bị lấy điỞ Hoa Kỳ, có một câu chuyện được kể rằng: Có một thương gia giàu có, sau khi chết, ông ta đã để lại một gia tài trị giá một triệu đô la, gia tài này theo lời di chúc sẽ thuộc về cô con gái của ông ta tên là Grace, với điều kiện cô ta phải từ bỏ Giáo Hội Công Giáo cùng với việc rời khỏi đời sống tu trì tại một tu viện dòng Đa Minh ở Newyork, nơi cô ta vào tu năm 23 tuổi. Nếu cô không thực hiện đúng lời di chúc, già tài đó sẽ không thuộc về cô.

Trước việc phải lựa chọn nghiệt ngã như thế, nữ tu Grace đã tuyên bố rằng: “không có gì ở trên đời này có thể làm cho tôi từ bỏ đời sống tu trì, cũng như Giáo Hội Công Giáo của tôi”. Và câu chuyện cho biết, cô ta đã vui vẻ không nhận phần gia tài do người cha để lại. Giữa Thiên Chúa và gia tài, cô đã chọn Chúa.

Câu chuyện kết thúc ở đó và không nói ra, chúng ta vẫn có thể hiểu rằng, đối với cô, có Chúa là có tất cả, chọn Chúa là sự chọn lựa tốt nhất của cô ta.

Đức Giê-su, trong những ngày còn tại thế, Ngài cũng đã có lời truyền dạy như thế. Vâng, Ngài đã truyền dạy rằng: “Trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa…”. Và, trong một cuộc thăm viếng nhà hai chị em Mác-ta và Maria, Ngài đã có lời truyền dạy rõ nét hơn. Cuộc viếng thăm này được ghi trong Tin Mừng thánh Luca. (x.Lc 10, 38-42)

Chuyện được kể lại rằng: Hôm đó, trong khi Đức Giêsu cùng các môn đệ đang rảo bước đi vào một ngôi làng. Vì ngôi làng này có gia đình hai chị em cô Mác-ta và Maria cư ngụ. Thế nên, người ta thấy cô Mác-ta “đón Người vào nhà” mình (x. Lc 10, 38)

Việc cô Mác-ta mời Đức Giêsu vào nhà mình cứ tưởng rằng sẽ đem lại cho cô ta niềm vui và hạnh phúc. Thế nhưng, thực tế lại không phải là như thế. Sự hiện diện của Đức Giê-su đã làm cho cô Mác-ta vã mồ hôi cho việc bếp núc.

Thật vậy, hôm đó, nào có phải chỉ một Thầy Giêsu đến, còn cả những người môn đệ của Ngài nữa, có tới cả mười hai người, quả là một gánh quá nặng, thế mà cái con bé Maria lại cứ thản nhiên “ngồi bên chân Chúa” chẳng màng đến bà chị đang “tất bật lo việc phục vụ”.

Và, có lẽ do không kham nổi công việc, cô Mác-ta đến bên Đức Giêsu than thở: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao?”. Phụng phịu… Vâng, Mác-ta, rất có thể đã đến bên Đức Giê-su với khuôn mặt phụng phịu, nói: “Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!”

Thật đáng tiếc! Lời khiếu nại của Mác-ta không được đáp ứng. Trái lại, nó bộc lộ nơi cô nàng một sự mệt mỏi, nản lòng, nếu không muốn nói là bực bội.

“Mác-ta! Mác-ta ơi!” Sự thăm viếng của Thầy Giê-su trở thành gánh nặng cho cô sao? Để tỏ lòng hiếu khách, hà tất phải mân cao cỗ đầy!

Tuy thánh sử Luca không bình luận gì về việc khiếu nại của cô Mác-ta, nhưng với chúng ta, tại sao không bình luận một chút nhỉ?

Thật ra, chúng ta không nên bình luận mà hãy để một phút suy tư, suy tư rằng: Cô Mác-ta ơi! Sao cô không bắt chước ông Da-kêu! Khi được Đức Giêsu thổ lộ rằng: “Hôm nay tôi phải ở lại nhà ông”, đâu thấy ông ta “tất bật” lo việc cơm nước cho Đức Giêsu! Trái lại, Da-kêu vẫn có thể tỏ lòng hiếu khách của mình thật chân tình chỉ bằng những giây phút “ta với ta” bên Ngài.

Nói tới những giây phút ta – với – ta, nên chăng chúng ta cùng nhau đọc lại  bài thơ “Bạn đến nhà chơi”, của nhà thơ Nguyễn Khuyến!

Vâng, thơ rằng: “Đã bấy lâu nay bác tới nhà, Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa. Ao sâu, sóng cả, khôn chài cá; Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà. Cải chửa ra cây, cà mới nụ; Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa. Đầu trò tiếp khách, trầu không có, Bác đến chơi đây, ta với ta”.

Ôi! qua bài thơ, ông ta đã cho mọi người nhìn thấy lòng hiếu khách của mình rất chân thật và dễ thương làm sao.

Vâng, Da-kêu không biết Nguyễn Khuyến, nhưng ông ta biết cách tỏ lòng hiếu khách của mình với Đức Giê-su “y chang” cung cách của Nguyễn Khuyến. Nghĩa là chỉ ngồi bên Đức Giêsu “ta với ta”, ấy vậy mà, qua những giây phút tâm tình đó, Đức Giêsu không chút phàn nàn về ông ta, trái lại, Ngài nói với Da-kêu rằng “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này” (x. Lc 19, 9).

“Mác-ta! Mác-ta ơi!” Không phải Thầy không thấy Mác-ta “đầu tắt mặt tối”. Không phải Thầy muốn “đì” Mác-ta nên không đả động gì đến lời yêu cầu của cô… Bảo nó giúp một tay ư! Ai lại làm thế! Nó đang “ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người  dạy” kia mà.

Hôm đó, Đức Giêsu đã cho Mác-ta biết rằng, Maria – cô em gái của nàng, “đã chọn phần tốt nhất…”.

Qua câu chuyện này, đừng nghĩ rằng Đức Giê-su coi thường sự phục vụ. Chính Ngài đã nói “Ai muốn làm lớn giữa anh em thì phải làm người phục vụ anh em; ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ mọi người” (Mc 10, 43).

Cô Maria đã phục vụ. Tuy nhiên, nếu cô ta, nói theo cách nói của tông đồ Phê-rô, “tiếp đón nhau mà không lẩm bẩm kêu ca”, thì hay biết mấy. (x.1Pr 4, 9).

Vâng, lời dạy bảo của thánh Phê-rô không phải là dễ thực hiện. Hãy thử nghĩ xem, trong một cộng đoàn luôn xảy ra cảnh “ông nói gà bà nói vịt”, ai trong chúng ta có thể phục vụ cộng đoàn đó mà không-lẩm-bẩm-kêu-ca!

Phục vụ cho những người già khó tính, hoặc những bệnh nhân aids hay bộc lộ tính khí thất thường v.v… thật khó để mà không có những lúc “lẩm bà lẩm bẩm”, phải không, thưa quý vị!

Phải làm sao để vượt qua thách thức này? Thưa, không gì tốt hơn là học lấy kinh nghiệm của thánh Phaolô. Trước những khó khăn và vất vả cho việc phục vụ dân ngoại, với kinh nghiệm bản thân, ngài chia sẻ, rằng: “Tôi vui mừng chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh” (x.Cl 1, 24). Vâng, khi phục vụ, hãy nhớ rằng: tất cả là vì “lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh”.

Trở lại câu chuyện. Đừng quên, Đức Giê-su sau khi nói cô Maria đã chọn phần tốt nhất, Ngài còn nói tiếp rằng: “…và sẽ không bị lấy đi”.

Đây, đây chính là mấu chốt của câu chuyện. Nói rõ hơn, đây chính là “phần thưởng” dành cho những ai “chọn phần tốt nhất’.

Thật vậy, tiền bạc, danh vọng, quyền lực, chức tước, chưa phải là điều tốt nhất cho cuộc sống của chúng ta. Cứ nhìn vào những ông quan lớn, những đại gia giàu nức đố đổ vách, mà không cần thiết nêu tên ở đây, họ có giữ được những gì họ có, hay họ đã bị “lấy đi”? Rất khốc liệt, họ đã và đang bị lấy đi, lấy đi cả chính mạng sống của họ.

Như đã nói ở trên, Đức Giê-su có lời truyền dạy: “Trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ ban cho”(x.Mt 6, 33)

Vâng, tất cả những thứ kia như: cơn ăn, áo mặc, nhà ở và nhất là cuộc sống đời đời mai sau, Thiên Chúa sẽ ban cho, đúng như lời Người đã phán hứa.

Muốn được vậy, chúng ta hãy tự hỏi: tôi cũng đã chọn phần tốt nhất như cô Maria, xưa kia? Tôi cũng sẵn sàng “ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy”?

Ngồi bên chân Chúa của ngày hôm nay, đó là ngồi trong nhà thờ vào những ngày Chúa Nhật. Với tư tưởng này, Lm Charles E. Miller chia sẻ rằng: “Theo một ý nghĩa thẳm sâu, anh chị em phải hiểu rằng, trong thánh lễ, chúng ta cũng ngồi bên chân Chúa Giêsu ở phần phụng vụ Lời Chúa. Công Đồng Vatican II đã dạy rằng: Chúa Kitô hiện diện trong Lời của Người, vì chính Người nói khi người ta đọc Thánh Kinh trong nhà thờ” (Hiến chế về Phụng vụ Thánh, số 7).

Nói tới Thánh Kinh, đừng bao giờ cho rằng chỉ cần nghe trong Thánh Lễ là đủ. Chưa, chưa đủ đâu! Thì đây, có bao giờ chúng ta cho rằng tôi chỉ cần ăn cơm mỗi tuần một lần không?

Đọc Thánh Kinh mỗi ngày, đó là chúng ta “ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy” mỗi ngày. Nghe lời Chúa dạy mỗi ngày, đó là chúng ta đã trang bị cho chuyến xe cuộc đời mình một “chiếc bóng đèn” tốt nhất và bền bỉ nhất, hầu có thể vượt qua được bóng tối ma quái của dâm bôn, của ô uế, của thờ quấy, của phù phép, của hận thù, của bất hòa, của ghen tuông, của nóng giận, của tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tị v.v… trong cuộc đời này.

Nói như vậy là bởi Thánh Kinh có lời dạy rằng: “Lời Chúa là ngọn đèn soi con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi” (x.Tv 119, 105)

Có người đã nói: “Thượng Đế chẳng bao giờ lấy đi của ai tất cả, thiên đàng chỉ cách địa ngục một bước chân, chỉ là chúng ta có dám bước tiếp không?”

Vâng, chúng ta có dám bước tiếp không? Chúng ta có dám bước đến ngồi bên Chúa mà nghe lời Người dạy không? Câu trả lời là của mỗi chúng ta. Thế nhưng, đừng quên nếu chúng ta theo gương cô Maria mà chọn phần tốt nhất, chúng ta sẽ không bị lấy đi. Nói rõ hơn, “Bên Chúa, chúng ta sẽ không bị lấy đi”.

Petrus.tran

 

Để lại một bình luận