Vợ chồng Kitô hữu được củng cố và như được thánh hiến bằng một bí tích riêng để được lãnh nhận các bổn phận và phẩm giá của bậc sống hôn nhân. Nhờ sức mạnh của bí tích này, họ được thấm nhuần tinh thần Chúa Kitô để chu toàn bổn phận hôn nhân và gia đình của họ, nhờ đó, tất cả đời sống của họ được thấm nhuần đức tin, cậy, mến và càng ngày họ càng tiến gần hơn tới sự trọn lành riêng biệt của họ và sự thánh hoá lẫn nhau.
Tự bản chất, chính định chế hôn nhân và tình yêu vợ chồng quy hướng về việc sinh sản và giáo dục con cái như chóp đỉnh hoàn thành hôn nhân. Như thế, bởi giao ước hôn nhân, người nam và người nữ, được tạo dựng từ ban đầu, kết hiệp nên một (Mt 19,6)… Chúa Kitô chúc lành cho tình yêu vợ chồng để họ noi gương kết hiệp của Chúa Kitô và Giáo hội, như xưa Thiên Chúa đã ký kết với dân Ngài bằng một giao ước yêu thương và trung thành.[1]
Hôn nhân và gia đình Kitô giáo, nhờ bí tích hôn nhân ban ân sủng, bậc sống này tìm thấy một cách thế riêng để nên thánh theo đúng ơn gọi mình chọn cũng là ơn gọi Thiên Chúa đã đặt để nơi chính đôi bạn.[2]
Bởi giao ước hôn nhân, người nam và người nữ “không còn là hai nhưng là một xương thịt”(Mt 19,6), phục vụ và giúp đỡ lẫn nhau bằng sự kết hợp mật thiết trong con người và hành động của họ, cảm nghiệm và hiểu được sự hiệp nhất với nhau mỗi ngày mỗi đầy đủ hơn. Sự liên kết mật thiết vẫn là sự tự hiến của hai người cho nhau cũng như lợi ích của con cái buộc hai vợ chồng phải hoàn toàn trung tín và đòi hỏi kết hợp với nhau bất khả phân ly.[3] (trích Từ cạnh sườn bị đâm thâu, trang 456 – 470).
[youtube]gPCgrf3JqEw[/youtube]
[1] Vat. II, Gaudium et Spes, số 48.
[2] Xc. Vat. II, Lumen Gentium, số 35.
[3] Vat. II, Gaudium et Spes, số 48.