Tháng Mười Một, Giáo hội cầu nguyện cách đặc biệt cho những người đã khuất. Những ngày này người Công giáo thường hoài niệm và tưởng nhớ các tín hữu đã qua đời với lời nguyện cho người thân sớm được hưởng hạnh phúc viên mãn trên Quê Trời. Đặc biệt, theo truyền thống của người Việt Nam, chúng tôi sẽ ra viếng mộ và hiệp thông Thánh lễ cầu nguyện cho các linh hồn. Đây là một cử chỉ đẹp. Bản thân tôi luôn nhớ mãi những ký ức về nét đẹp này, nhất là khi đang sống xa nhà.
Giữa một thế giới đang nóng lên đứng kề bên vực thẳm của chiến tranh xung đột vì thù hận, một thế giới sân hận không còn khả năng lắng nghe người khác, bị kích động bởi bạo lực phản chiếu cả trên thế giới kĩ thuật số, gần bốn trăm con người qui tụ nhau lại trong một tháng trời xa quê để cầu nguyện, lắng nghe nhau, trao đổi chia sẻ, quả là một điềm thiêng, tin lành. Sự kiện Đại hội lần XVI Thượng Hội Đồng Giám Mục tháng Mười năm nay (2023) tại Roma, do Đức Giáo hoàng Phanxicô triệu tập.
Hôm nay chúng ta tụ họp lại đây để mừng ngày sinh nhật trên trời của một vị thánh đã sống cách xa chúng ta tới 4 thế kỷ nhưng cuộc sống Ngài đã sống lại vẫn còn rất gần gũi với chúng ta.
Nhiều khi chúng ta quên mất ngày chúng ta giã từ cuộc đời này. Dường như chúng ta cho rằng chúng ta sinh bất tử. Do đó, khi tiễn đưa một người quá cố, chúng ta ý thức thân phận mong manh của kiếp người. Hãy nhìn xuống, nhìn xuống để chúng ta thấy sự vắn vỏi của cuộc đời. Chúng ta chỉ sở hữu một điều đó là sự chết, để rồi khi nhìn xuống, ta thấy cuộc đời dường như chỉ là ngõ cụt. Chúng ta phải nhìn lên để đi tìm một cứu cánh cho cuộc đời. Cứu cánh của cuộc đời chúng ta là gì? là ai? có đáng để chúng ta tin? chúng ta thờ?
Ngày hôm qua chúng ta đã mừng các thánh. Hôm nay chúng ta nhớ đến Giáo Hội đau khổ nơi những người anh chị em chúng ta đang cần được thanh luyện để được xứng đáng một phần nào với sự thánh thiện tuyệt đối của Chúa. Hôm nay và cả trong tháng này chúng ta hãy dành tất cả những công phúc và những lời cầu nguyện của chúng ta để giúp các Ngài. Chắc là khi được về cõi vĩnh hằng các ngài sẽ không quên ơn chúng ta.
Có một số người, đặc biệt là những anh chị em Kitô hữu thuộc các giáo phái trong giáo hội Tin Lành (Protestant Church), thường hay thắc mắc: “Các thánh nam nữ, họ là ai?” và “Trong lịch Phụng Vụ của GH Công Giáo, hầu như trong thánh lễ Misa nào cũng có mừng kính thánh này, thánh kia, có ngày có tới 5, 6 thánh, vậy tại sao mà người Công Giáo lại còn có thêm một ngày lễ gọi là lễ Các Thánh và lại mừng kính một cách trọng thể như vậy?”
Một trong những thắc mắc rất khó trả lời của đời sống Kitô hữu và cả những ai chọn sống đời tu trì là, “Tại sao ai cũng nỗ lực học sống yêu thương mà lại cứ xoay vần bởi đau khổ?” Tôi cũng suy nghĩ nhiều về câu hỏi này cho đời sống cá nhân, gia đình và tu trì. Nhiều cuộc gặp gỡ riêng hay nhóm bạn trẻ, tôi thường nhận thấy câu chuyện chia sẻ xoay quanh khó khăn, thử thách và đau khổ nhiều hơn là niềm vui, bình an và hạnh phúc. Chúng ta thừa nhận rằng đời sống riêng hay chung, còn đó những bất toàn, ít nhiều đau khổ; mỗi người còn đó những điểm tối, chỗ xần xùi, và cả gai góc thỉnh thoảng đâm nhau chảy máu, hoặc né nhau trong nhà, tránh nhau ngoài ngõ và không thích đụng nhau trên đường hiệp hành.