Thánh Thể, đó chính là chất xúc tác làm cho “tôi sống nhưng không phải tôi sống mà chính Ðức Kitô sống trong tôi”. Đức Ki-tô sống trong tôi, “cái tôi” trong tôi, liệu còn tồn tại!
Không cúng ông Táo ngày 23 tháng Chạp, không vàng mã, không cúng ngày mùng 1 và 15 rằm hằng tháng… tưởng như người Công giáo rất kiệm những hình thức thể hiện chữ Hiếu với ông bà tổ tiên…
Vâng, trong niềm tin, chúng ta tin rằng, Chúa vẫn luôn gọi đích danh chúng ta. Ngài không chỉ gọi ta qua phép Rửa mà còn gọi ta nơi bàn tiệc Thánh Thể. Qua vị linh mục chủ sự, Đức Giê-su gọi ta “đến dự tiệc Chiên Thiên Chúa”.
Giáo Hội vẫn tiếp tục mỗi ngày, trong thánh lễ, cất tiếng nói với mọi người về Đức Giê-su, rằng: “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian. Phúc cho ai được mời đến dự Tiệc Chiên Chúa”.
Giờ đây, chúng ta hãy để một phút hồi tâm và tự hỏi lòng mình rằng: đã qua bao nhiêu “mùa sao sáng, đêm Noel Chúa sinh ra đời”, thế nhưng, tôi đã thật sự đón nhận Người và thờ phượng Người trong Thần Khí và sự thật?
Hãy nhớ rằng, khi ta nhận Đức Giê-su là Cứu Chúa của đời ta, chính lúc đó ta “được ơn làm nghĩa tử Chúa” và được gọi Thiên Chúa là “Apba – Cha ơi!”. Và khi tôi đón nhận “Tình Mẹ của Đức Maria”, hãy tin “Đấng Toàn Năng (sẽ) làm cho tôi biết bao điều cao cả”.
Chúng ta tái hiện hang Belem. Chúng ta kết đèn, giăng hoa. Chúng ta tổ chức thánh nhạc Giáng Sinh. Chúng ta cũng có thể làm một bữa “rờ-vê-dông” nho nhỏ mời bạn bè, thân hữu, chiến hữu. Nhưng, nếu có làm, hãy làm thế nào để việc làm của ta “Vinh Danh Thiên Chúa trên trời”.
Hãy nhớ rằng, “Lắng nghe Lời Chúa” là một việc hết sức quan trọng, quan trọng là bởi nó sẽ cho ta biết được ý định của Thiên Chúa, và nhờ đó cuộc đời Ki-tô hữu của ta, mới có thể “hoàn thiện như Cha trên trời là Đấng hoàn thiện”.