Cũng vậy, với ta hôm nay, nếu cuộc hành trình của ta trên con đường về Nước Trời cũng có “sự kiên trì” như thế, lẽ nào ta không diễm phúc ở bên “Cứu Chúa Giê-su”! Vậy, cớ gì hôm nay, chúng ta không “xin ơn kiên trì”!
Còn nếu “nghiêng” về “tám mối phúc thật” ư! Hãy tin rằng, chúng ta sẽ được “gọi là con Thiên Chúa” và “Nước Trời” sẽ là của chúng ta, đúng với lời hứa của Đức Giê-su: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ”.
Chỉ có những cuộc gặp gỡ và trao cho nhau những điều nêu trên, nó mới làm sáng danh những cuộc gặp gỡ của ta với Đức Giê-su. Và, hơn hết, nó chứng tỏ rằng, ta “có một cuộc đổi đời”.
Hãy thể hiện lời truyền dạy của Đức Giê-su, “hạ mình xuống”, và mỗi lần cầu nguyện, hãy cầu nguyện với một tâm tình như tâm tình người thu thuế: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi”.
Thánh Augustin đã từng trải, qua lời lời chia sẻ sau: “Niềm tin làm phát sinh cầu nguyện, và cầu nguyện một khi đã phát sinh sẽ đem lại chắc chắn trong niềm tin”.
Cha Simoni là một trong các nạn nhân sống sót sau cuộc bách hại khủng khiếp của cộng sản ở Albania. Vào năm 2014, khi Đức Thánh Cha Phanxicô viếng thăm Tirana, Albani, chứng từ mà cha Simoni chia sẻ đã làm cho Đức Thánh Cha cảm động sâu sắc.
Hãy nhìn xem, cuộc sống trên cõi đời này, không ai là một ốc đảo. Không ai mà không có mối liên hệ với người khác. Gần nhất là mối liên đới giữa ông bà, cha mẹ, anh chị em, thầy cô, hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp v.v…
Việc xin thêm lòng tin, chính là cơ hội để chúng ta “khơi dậy đặc sủng của Thiên Chúa”. Đặc sủng đó chính là “một Thần Khí khiến chúng ta được đầy sức mạnh, tình thương và biết tự chủ” (x.2Tm 1, 7)