Tin trong lời mà không tin trong đời, người ta mắc phải căn bệnh “đánh trống bỏ dùi” với các triệu chứng: nói mà không làm, nói nhiều làm ít, nói hay làm dở, làm nửa vời bỏ dở dang.
Các môn đệ Chúa ngày xưa đã cảm thấy bó tay trước nhu cầu mênh mông của đám đông đang đói ăn: “Lấy đâu ra đủ bánh cho cả đám đông này ăn no?”
Theo Công đồng Vaticanô II, “tứ phương thiên hạ” chính là “thế giới của con người, tức là toàn thể gia đình nhân loại với mọi sự thuộc môi trường sinh sống của gia đình này” (GS 2).
Niềm tin vào Thiên Chúa phải đi đôi với cuộc sống đầy lòng nhân ái. Vậy bạn canh tân đức tin của mình để có thể sống lòng nhân ái đích thực và làm cho thế giới đượm thấm tình người theo tinh thần Tin Mừng.
Có người sẽ tự hỏi: Đã xấp xỉ hai ngàn năm rồi mà Chúa chưa đến lại, vậy phải chăng lời Chúa nói về cuộc quang lâm hóa ra chỉ là sự ‘hù dọa’ vô ích cho bao thế hệ đã qua?
Giống như Đức Maria thưa vâng và “hối hả vội vã” lên đường, bốn môn đệ “lập tức” bỏ chài lưới mà theo. Bốn chữ “vâng, vội, bỏ, theo” chính là kim chỉ nam giúp ta sống trọn vẹn ơn gọi con người và con Chúa.
Sống tinh thần cánh chung ngay trong cuộc sống hằng ngày của mình, trong ý thức rằng cuộc sống này là một hành trình, và mình đang đi về một đích điểm, ở đó Triều Đại Thiên Chúa được hoàn thành cách chung cục.
Những ngày cuối năm phụng vụ, giáo hội mời gọi chúng ta suy nghĩ đến ngày ghi “dấu chấm hết” của cuộc đời mỗi người. Chắc hẳn đứng trước cái chết, ai cũng sợ hãi.