Lo cho người nghèo, sống với người nghèo chẳng lẽ không tốt ? Tốt chứ, thậm chí đó còn phải là một chọn lựa mãi mãi của người Kitô hữu. Nhưng tác giả Tin Mừng Gioan cho chúng ta thấy rõ hơn sự thật này khi đã viết: “Y nói thế không phải vì lo cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung” (c. 6). Như vậy ở đây có một vấn đề khác…
Thánh Gioan thường diễn tả kẻ thù của Chúa Giê-su là người “Do Thái”. Dĩ nhiên, phần lớn những nhân vật trong các sách Phúc Âm là người Do Thái- Chúa Giê-su, mẹ Ngài, các môn đệ của Ngài, nhiều người chấp nhận Ngài, nhiều kẻ khước từ Ngài. Nhưng Thánh Gioan thường dùng thuật ngữ “Người Do Thái” để chỉ cách đặc biệt tới các vị thượng tế là người chống đối Chúa Giê-su. Rất tiếc, những câu của Thánh Gioan về sự đối nghịch hung tợn của “người Do Thái” đối với Chúa Giê-su, đôi khi được coi là một trình bày tiêu cực đối với tất cả người Do Thái. Qua bao nhiêu thế kỷ, hình ảnh bị xuyên tạc đã được dùng để bào chữa cho phong trào bài Do Thái- đôi khi đưa hậu quả nghiêm trọng…
Khi Chúa Giê-su nói:” trước khi có ông Áp-ra-ham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu !” (Ga 8,58), Ngài tuyên bố sự hiện hữu trước thời Áp-ra-ham. “Tôi hằng hữu” là một từ ngữ mà Thiên Chúa nói về chính mình. Nhiều đoạn văn khác, đã xuất hiện ở sách Isaiah 41,4; 43,10; và 45,18 (mặc dầu không luôn rõ ràng giải thích trong nhiều đoạn). Tự nói lên rằng “Tôi hằng hữu”, Chúa Giê-su rõ ràng diễn tả mình với Thiên Chúa…