Anh em thân mến, hiện giờ chúng ta là con Thiên Chúa ; nhưng chúng ta sẽ như thế nào, điều ấy chưa được bày tỏ. Chúng ta biết rằng khi Đức Ki-tô xuất hiện, chúng ta sẽ nên giống như Người, vì Người thế nào, chúng ta sẽ thấy Người như vậy.
Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng nhục mạ Người : “Ông không phải là Đấng Ki-tô sao ? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với !” … Còn anh kia thưa : “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi !” Và Người nói với anh ta : “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.”
Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa. Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ … Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao.
Vâng, hôm đó, khi nghe những tiếng xôn xao nói rằng, có một người đang đi qua, người đó là “Đức Giêsu Nazareth”, một anh mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường vội vàng ngồi bật dậy và lớn tiếng kêu “Lạy ông Giêsu, Con Vua David, xin rủ lòng thương tôi!” (Mc 10, 48).
Anh Batimê, người chẳng thể thấy đường để đi – quay lại làng, về nhà, hay thậm chí theo Đức Giêsu – đã làm tất cả những gì có thể trong điều kiện của mình. Anh đã dừng bên vệ đường và xin người qua kẻ lại.
Đức Giêsu đã công bố một thông điệp rằng “Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người”. (Mc 10,45).
Như người tôi trung trong sách ngôn sứ Isaia, Đức Giêsu không phải là một nạn nhân bất lực, nhưng là một người muốn cộng tác vào kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa cho nhân loại và sẵn sàng đón nhận mọi hậu quả, như Người đã mời gọi các môn đệ làm theo.
Cuộc sống của con người là một chuỗi dài của những khao khát. Có những khao khát rất bình dị, chỉ cần “Ngày ba bữa, vỗ bụng rau bình bịch, người quân tử ăn chẳng cầu no. Đêm năm canh, an giấc ngáy kho kho, đời thái bình cửa thường bỏ ngỏ”