Ðâu Là Hạnh Phúc Ðích Thực

buoc_theoSeiji Katagire, một phi công Nhật Bản, đang trên cần lái của chiếc phản lực cơ DC 8 của hãng hàng không dân sự với 174 hành khách trên tàu. Ðang lúc anh chuẩn bị đáp xuống phi trường Ðông Kinh, thì anh bỗng nghe được những âm thanh khủng khiếp báo hiệu một sự chết chóc rùng rợn.

20- Mạnh Tông : khóc đến khi măng mọc

Một hôm, bà mẹ của Mạnh Tông đau thèm ăn canh măng, nhưng bấy giờ là mùa đông, khó tìm ra măng. Ông đi vào trong rừng tre, ngồi bên gốc tre mà khóc. Bỗng đâu có mấy mục măng từ dưới đất mọc lên, quá mừng rỡ. Mạnh Tông mang về nhà nấu canh cho mẹ ăn. Ăn xong bà mẹ liền hết bịnh.

Bà Rịa : Chuyến đi nhiều kỷ niệm

Phần Lửa Trại là phần hào hứng nhất. Cha linh hướng cầm đuốc, nhắc lại châm ngôn của nhóm “chính anh em là ánh sáng cho trần gian” và nhắn nhủ các bạn liên đới với nhau để cùng tỏa sáng Ánh Sáng của Chúa Kitô… Sau đó cha châm lửa trong khi mọi người cùng hát vang : Lửa thiêng ơi hãy đến…

Cn 23c : Đến lãnh nhận lương thực khôn ngoan

Trăm năm trước Đức Kitô giáng sinh, tác giả sách Khôn Ngoan đã ngộ ra điều này: “Nào có ai biết được ý định của Thiên Chúa? Nào có ai hiểu được Đức Chúa muốn điều chi? Loài người chúng ta vốn yếu nhược, tầm nhìn có hạn và các chọn lựa của chúng ta lại bị chi phối bởi những áp lực từ bên trong cũng như bên ngoài, giữa ý thức và vô thức.

16- Vương Thôi : nghe sấm khóc mộ

Tương truyền nước mắt ông Vương Thôi chảy quá nhiều, làm cho cây trắc bên mồ kkhô héo được tươi lại …  Mẹ ông lúc sinh thời hay sợ sấm, cho nên khi mất rồi, hễ khi nào trời mưa có sấm chớp, ông lại ra mồ mà khấn rằng “Có con đây rồi cốt để cho mẹ khỏi sợ”.

05- Trọng Do : gánh gạo nuôi cha mẹ

Tử Lộ, người ở ấp Biện, thuộc nước Lỗ, sinh vào đời Xuân Thu, học trò Đức Khổng. Thờ cha mẹ rất có hiếu. Nhà nghèo, ông thường đi đội gạo đường xa hàng trăm dặm về nuôi cha mẹ. Không có tiền mua thức ăn, phải tìm các thứ rau về nấu canh dâng lên cha mẹ dùng tạm.