Thiên Chúa luôn là một Thiên Chúa của tình yêu. Một Thiên Chúa của lòng : “Từ bi nhân hậu…Người chậm giận và giàu tình thương” (Tv 103,8). Một Thiên Chúa luôn mời gọi con người : “Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận ! Tội các ngươi, dầu có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết. Có thẩm tựa vải điều, cũng hóa trắng như bông” (Is 1,18)
Đứa con thứ, bỏ cha mẹ làng mạc mà lang thang tiếu ngạo giang hồ, thì đã rõ hắn là tên mất dạy, là đứa đi hoang. Nhưng anh con cả, đàng hoàng, đều đặn, tối sớm thứ tự nết na, quanh quẩn bên góc vườn xó bếp, ảnh cứ tưởng ảnh là trưởng tử ngon lành. Không đâu ! …
Được thương yêu, chiều chuộng và giành hết sự quan tâm của cha mẹ, những đứa con một tưởng chừng như thật hạnh phúc trong mắt mọi người. Nhưng đằng sau đó là nhiều nỗi niềm…
Trong một cộng đoàn giáo xứ, giáo dân không nên đổ dồn mọi trách nhiệm to nhỏ cho cha xứ. Thiết nghĩ, các cha cần giáo dục phụng vụ cho các giới trong xứ đạo mình… Nên chăng, mỗi giáo xứ cần có một tiểu ban phụng vụ để tổ chức giờ phụng vụ thật linh hoạt, vui tươi.
Ban biên tập vừa nhận được slides “Hãy nói lời yêu thương”, là bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Bách, do Suối Việt trình bày. Xin dàn dựng lại một chút, với một số hình ảnh công tác xã hội của chính ca đoàn trong chuyến đi thăm mái ấm khiếm thị Huynh đệ Như Nghĩa.
Trong khó khăn, tình yêu thương con của những bậc cha mẹ này càng sâu sắc, thấm đẫm đức hi sinh…