Bố đã đi thật xa / Chỉ còn nơi dương thế / Một bóng hình thân quen / Chút tro tàn ở lại / Con mãi như ngỡ ngàng / Lá vàng rơi nhè nhẹ / Mùa thu qua rất nhanh!
Sớm nay mặt trời đỏ / Như trái chín trên cành / Nhành lá ướt trong sương / Vươn mình lên xanh biếc./ Chiếc lá non thức dậy / Vẫy vẫy ông mặt trời / Đời tươi theo chiếc lá / Ôi bình minh lá non!
Thánh Thể là bí tích cứu độ được Đức Kitô hoàn tất trên thập giá, đồng thời cũng là hy tế tạ ơn và ca ngợi công trình của Đấng Sáng Tạo. Trong hy tế Thánh Thể, Đức Kitô dâng toàn thể công trình sáng tạo được Thiên Chúa yêu thương lên trước nhan Chúa Cha qua cái chết và sự phục sinh của mình.
Ước mong sao những người con hãy tỉnh thức mà báo hiếu phần nào với song thân phụ mẫu, dù không bao giờ có thể đền ơn đáp nghĩa đủ, nếu không sẽ không còn cơ hội, vì Petit Sein đã xác định: “Cái chết của người mẹ là nỗi đau buồn thứ nhất khi người ta khóc mà không có mẹ bên cạnh dỗ dành”.
Chúa tôi đã Phục sinh rồi
Hồn tôi vui hát, lưỡi tôi reo mừng
Đêm nay ánh nến sáng trưng
Mắt tôi hạnh phúc rưng rưng lệ tràn
“Anh thật rộng lượng khi xây cây cầu này sau tất cả những gì em đã nói và làm” – Người em nói với John. Giữa hai anh em không còn gì ngăn cách nữa. Họ chạy lại bên nhau, ôm chặt nhau sau nhưng mâu thuẫn không đáng có. Họ quay lại nhìn người thợ mộc để nói lời cảm ơn nhưng người thợ mộc đang khoác túi đồ nghề lên vai chuẩn bị ra đi.
Có ai đó đã từng nói rằng: “Cho đi là hạnh phúc”. Thế nhưng, cuộc sống này, con người luôn muốn nhận. Có mấy ai hiểu và biết được giá trị đích thực của sự “cho đi”? Phải chăng hơi ấm của lòng nhân ái và tình yêu thương có thể xua đi bao điều bất hạnh trong cuộc sống?