Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở một vị trí rất bình thường trong trái tim bạn. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quang trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa. Bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư? Sẽ không còn kịp!!!
Mẹ Cha là người thầy gần gũi với chúng ta nhất. Và với những gì đã trải nghiệm, Cha Mẹ sẽ dạy chúng ta rất nhiều điều…. “Nếu một người đàn ông thực sự muốn nói chuyện với con, anh ta sẽ gọi điện thoại cho con”, lời khuyên này sẽ giúp bạn gái bớt đi sự mơ mộng trông chờ vào những cuộc điện thoại của những anh chàng mà mình thầm… để ý. “Con không thể thay đổi ai đó nếu người đó không muốn thay đổi”. Nếu bạn yêu ai đó, nhưng không thể thay đổi được những điều “trái tính trái nết” của anh ta, thì cách tốt nhất là hãy chia tay với anh ta để tương lai sẽ hạnh phúc hơn…
Có khi ta ngồi ngẫm nghĩ: đời người, đạo HIẾU đã tròn chưa?!… câu trả lời chắc nịch: có gì tròn ngoài hai tiếng DẠ THƯA?!…
Khi Mẹ tưởng rằng con không nhìn thấy Mẹ treo bức vẽ đầu tay của con lên đầu tủ lạnh, con bỗng muốn vẽ thêm nhiều bức tranh khác nữa. Khi Mẹ tưởng rằng con không nhìn thấy Mẹ cho chú mèo vô chủ ăn, con hiểu rằng yêu thương súc vật là một điều tốt lành. Khi Mẹ tưởng rằng con không nhìn thấy Mẹ làm món bánh mà con ưa thích, con bỗng hiểu rằng những việc bình thường làm nên điều kỳ diệu.
Cảm ơn con đã vang tiếng khóc khi chào đời, cảm ơn con đã có hình hài đầy đủ và cảm ơn con với một trái tim đang nhịp đập vì con chính là hạt giống tình yêu giữa ba mẹ đang nảy chồi. Cảm ơn con đã ngủ ngoan, ăn ngoan, chơi ngoan… để mẹ có thời gian kiếm từng đồng chăm sóc cho cây yêu thương. Cảm ơn con đã vấp ngã, đã giận hờn, đã sai trái để mẹ thấy những lá sâu và cắt bỏ nó đi mặc dù mẹ biết con sẽ đau,
Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh.Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con.Ngày tiếp ngày,năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới ,nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng.
Nhiều người vẫn còn nghĩ lầm rằng Giáo hội trong quá khứ đã không hiểu hay xem thường thân xác con người, đặc biệt thường trấn áp những gì liên quan đến một chiều kích quan trọng của con người: tính dục. Họ kết án Giáo hội đã khinh chê “xác thịt” coi đó là dịp tội: đưa ra quá nhiều cấm kỵ về chủ đề ấy, và không biết đến giá trị tích cực của khoái cảm và vai trò quan trọng hình thành nhân vị của nó.
Hôm nay, con lại trở về ngôi làng yêu dấu, cánh đồng lúa đã chín vàng sẵn cho mùa gặt. Tất cả vẫn còn đây, đôi gánh chè và chiếc bảng con với những vạch dài kỉ niệm, nhưng mẹ con thì đã không còn nữa. Mẹ đã đi đến một nơi xa, sau khi đã nuôi các con khôn lớn nên người…