Mẹ đã cho con kinh nghiệm mà một đời mẹ có, mẹ đã dạy cho con cách vun vén chi tiêu. Mẹ còn dặn con rằng con đã thành gia thất, không như thời son trẻ. Con không thể thỏa sức mua sắm để rồi cuối tháng ngả tay xin mẹ tiền tiêu. Con không thể tiệc tùng để chồng mình phải đợi cơm. Con không thể ngủ dậy muộn để chồng con cho con ăn sáng và còn nhiều cái không thể lắm…
Tôi đã nín thở khi xem bà tôi và ông Jim nhảy cùng nhau vào tối hôm đó, vì lo lắng cho bà nên tôi và bạn trai đã quyết định ghé qua xem sao. Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi lo lắng của chúng tôi tan biến. Hai người họ nhảy như bao chàng trai và cô gái trẻ khác, họ ôm nhau, cười và lướt trên sàn như những ngôi sao.
Khi những thứ bạn mong ước, cầu nguyện dường như chưa đến theo đúng như cách bạn nghĩ thì cũng đừng vội thất vọng và buông xuôi. Nếu biết tin tưởng và theo đuổi niềm mơ ước của mình thì chúa sẽ ban tặng cho bạn những món quà còn giá trị hơn thế.
Bạn biết không, bố mẹ nuôi mình cho đến đủ mười tám tuổi đã đủ quyền công dân, đã đủ tuổi tự lập rồi. Tôi cũng đâu dám đòi hỏi gì hơn, với tôi đi học mà để bố mẹ vẫn phải còng lưng nuôi đã là một gánh nặng, mình nên thông cảm và sống đúng với hoàn cảnh của mình. Không hẳn nặng nề như câu “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo” song tôi nghĩ bố mẹ một đời vất vả nuôi ta lớn khôn,là cả một công trình vĩ đại, trong đó chứa bao công sức và tâm sức.
Khi cha mẹ bạn trở nên già cả, đừng chối bỏ và coi họ như một gánh nặng. Hãy nói với họ bằng những từ ngữ lịch sự, tử tế, kính trọng, và khiêm tốn. Hãy quan tâm, ân cần với họ. Bởi chính họ đã nuôi nấng bạn từ tấm bé, luôn thể hiện tình yêu vị tha, lớn lao đối với bạn, không quản ngại nắng mưa, bão tố, cho bạn có được ngày hôm nay.