Bạn biết không, bố mẹ nuôi mình cho đến đủ mười tám tuổi đã đủ quyền công dân, đã đủ tuổi tự lập rồi. Tôi cũng đâu dám đòi hỏi gì hơn, với tôi đi học mà để bố mẹ vẫn phải còng lưng nuôi đã là một gánh nặng, mình nên thông cảm và sống đúng với hoàn cảnh của mình. Không hẳn nặng nề như câu “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo” song tôi nghĩ bố mẹ một đời vất vả nuôi ta lớn khôn,là cả một công trình vĩ đại, trong đó chứa bao công sức và tâm sức.
Khi cha mẹ bạn trở nên già cả, đừng chối bỏ và coi họ như một gánh nặng. Hãy nói với họ bằng những từ ngữ lịch sự, tử tế, kính trọng, và khiêm tốn. Hãy quan tâm, ân cần với họ. Bởi chính họ đã nuôi nấng bạn từ tấm bé, luôn thể hiện tình yêu vị tha, lớn lao đối với bạn, không quản ngại nắng mưa, bão tố, cho bạn có được ngày hôm nay.
Năm nay về quê ăn cái Tết Canh Dần, vẫn như những năm trước! Đêm giao thừa con cũng sẽ không đi chơi! Con sẽ ở nhà, nằm tòn ten trên võng để cùng nói chuyện vui với Cha Mẹ! Ôn lại những gì mà năm cũ đã qua đi! Bàn đến những gì hạnh phúc cho tương lai! Cha Mẹ nhé!
Trời mưa to, quán dột. Trời gió mạnh, quán nghiêng. Má kêu “Đợi mấy ngày nữa anh Hai mày mua đồ làm lại…”, bỗng lòng chợt nghe nôn nao những nỗi niềm kỳ lạ, chợt thấy thương thấy mến nơi ấy quá chừng, ước gì có thể chạy ùa về xem quán ra sao. Thế rồi nỗi nhớ cứ cồn cào, cứ rối bời như con gió thông thốc ở phía đầu sân vào những ngày bão nổi…