Em họ tôi học lớp 1. Bé ít nói, hiền hòa, ít biết phản ứng trước những điều không tốt đến mình. Một hôm ở lớp bị bạn đánh rất đau nhưng mãi tới khi mẹ đến đón bé mới nức nở kể chuyện.
Tôi không yêu bầu trời đêm nhiều lắm. Tôi yêu bầu trời xanh thênh thang của ban ngày hơn, với một ước mơ rằng mình có thể bay. Còn đối diện với trời đêm, tôi thấy mình hoang mang và cô độc.
Tôi không yêu bầu trời đêm nhiều lắm. Tôi yêu bầu trời xanh thênh thang của ban ngày hơn, với một ước mơ rằng mình có thể bay. Còn đối diện với trời đêm, tôi thấy mình hoang mang và cô độc.
Chiều nay đi ngang Trung tâm Chấn thương chỉnh hình chợt thấy thời gian qua nhanh lạ! Mấy năm rồi chưa lần nào tôi trở lại nơi đây. Cô bé hôm nào biết đâu đã vào đại học như ngày nào em hồn nhiên mơ ước.
Quần áo bà tả tơi, làn da nhăn nhúm, hai chân nhỏ xíu, co quắt cố gắng chéo nhỏ lại, thu nhỏ người để ngồi gọn trong chiếc áo mưa. Mặc trời đổ mưa tầm tã, bà lão vẫn cứ ngồi đó chịu trận. Cho xe chạy chầm chậm, tôi cố nhìn nhưng không thể thấy được mặt bà lão vì bà đội một nón lá te tua.
“Mua giùm chị thanh kẹo đi em!” – tiếng chào mời lúc đầu không hút nổi tôi ra khỏi cuốn sách. Theo bản năng (bản năng không ăn hàng vặt ngoài đường phố), tôi lắc đầu mà không nhìn người đang chào mời mình lấy một cái.
Tuy đã qua tuổi 40 nhưng mẹ còn rất trẻ và đẹp. Ba qua đời đã bốn năm, ai cũng khuyên mẹ tìm cho con một người cha mới, nhưng con chỉ muốn có mẹ và con trong căn nhà ấm áp của mình.