Nhà mình nấu rượu gạo, năm ngày có hai phiên chợ, mẹ cắp nắp nào chai lọ, nào phễu và mấy can rượu lên ngồi bán trên chợ. Thường mẹ hay cho con đi chợ cùng vì ngày đó con còn nhỏ. Hai mẹ con ngồi xoay quanh nào là rượu, nào là phễu và “đồ nghề” của cô bán rượu.
Tôi bắt đầu nhìn lại bản thân từ khi có người hỏi tôi: “Nếu sau này con tôi giống tôi, tôi có hài lòng không?”. Thật sững sờ khi câu trả lời là không.
Người miền Trung vốn quen với những ngày hè nắng cháy da cháy thịt, những ngày mưa thối đất thối cát. Tôi cũng trải qua tuổi thơ của mình trong chuỗi ngày đếm cho hết mùa nắng, chờ đợi mùa mưa.
Tuổi thơ tôi lớn lên trong ngôi nhà ba gian rộng rãi, thoáng mát ấy. Biết bao kỷ niệm ngọt ngào trong những tháng ngày bình yên bên bố với đủ trò đùa nghịch, quậy phá của riêng tôi.
Bố lấy mẹ sau sáu năm đi bộ đội về. Ba anh em con đều được sinh ra trên vùng đất mới. Sốt rét, thú rừng, tai nạn đường rừng… những điều ấy bố đều trải qua mà không lời ta thán..
Mấy hôm nay ngoại bệnh phải nhập viện. Mẹ bận rộn, con của mẹ phải ăn bụi. Tuy vậy, mẹ vẫn chuẩn bị vội vã lạp xưởng chiên, hột vịt chiên nếu con không muốn ăn cơm bụi. Mẹ thì ăn gì cũng được, miễn là no.
Đã 0g, con ngủ gật trên bàn học. Cảm giác mệt mỏi xâm chiếm con, làm con chỉ muốn bỏ mặc sách vở, thi cử… Nhưng ngay lập tức con hình dung hình ảnh mẹ. Giờ này, mẹ đang oằn lưng bên chiếc xe rác nặng nề, cô đơn trên đường vắng.
Con không được sinh ra trong gia đình giàu có, không thừa hưởng gen thông minh vượt trội… Nhưng con thấy mình thật giàu có vì những tài sản tinh thần mà bố để lại cho chúng con.