Làm bố rồi ba thấy mình trở thành người khác. Ba quan tâm tin tức liên quan đến trẻ con nhiều hơn. Ba ngắm trẻ con ngoài đường nhiều hơn. Ba bần thần khi nghe những tin tức không vui liên quan đến trẻ con. Ba ước gì vòng tay ba là vô tận để lúc nào Alpha và Pi cũng ở trong vòng tay ba. Nhưng các con sẽ phải lớn lên và ra khỏi vòng tay ba mẹ… Cho nên ba chỉ có một yêu cầu nho nhỏ: sau này lớn lên, Alpha và Pi có đi đâu xa cũng nhớ gọi điện về cho ba mẹ nhé!
Trời tối, mưa rả rích, một mình tôi loi choi trên cánh đồng tìm vịt. Tối, tối lắm rồi mà không thấy vịt đâu. Tôi vừa khóc vừa xách giỏ cá về. Mẹ và bà đều không mắng tôi nhưng thoáng trong tiếng mưa đêm, tôi nghe tiếng thở dài. Tôi biết sự mất mát này đồng nghĩa mẹ sẽ không có tiền mua những vật cần thiết cho tôi trong năm học mới.
Một buổi sáng, ngoại chuẩn bị ra đồng, mấy cậu cũng đi thả lưới, tôi không có ai chơi cùng nên lon ton theo ngoại. Ngoại đội cho tôi cái nón, mặc cho tôi cái áo mưa thủng lỗ chỗ do bị chuột nhấm, rồi cười: “Hôm nay ngoại thuê cháu đi làm một buổi. Ngoại sẽ trả công đàng hoàng”. Công cán với tôi chẳng quan trọng, được theo ngoại vọc nước là tôi khoái rồi. Ở nhà với ba mẹ còn lâu tôi mới được nghịch như thế.
Cha hoặc mẹ (người “còn lại” khi người kia bỏ đi) có trách nhiệm phân tích và an ủi đứa con đang bị giao động. Những đứa con lớn có thể tìm cách xử lý khi phải chấp nhận “cha dượng” hoặc “mẹ ghẻ”, nếu cha hoặc mẹ “đi bước nữa”. Có thể những đứa con lớn sẽ cảm thấy tức giận đối với thành viên mới, nhất là khi quan hệ phụ tử hoặc mẫu tử vẫn bền chặt và chúng vẫn hy vọng một cơ hội hòa giải.
Hằng năm trước ngày lễ các thánh nam nữ ít ngày, nơi các nghĩa trang của các giáo xứ miền quê, người ta tấp nập như đi trảy hội, với một công việc dọn dẹp, sơn phết lại những ngôi mộ của người thân, chuẩn bị nhang đèn cho sáng ngày 2/11 ngày lễ cầu cho các linh hồn, sau khi tham dự thánh lễ tại nhà thờ giáo xứ gia đình tề tựu nơi nghĩa trang, cùng đọc kinh cầu nguyện cho người thân và cho tất cả những người đã yên nghỉ.
Trong mỗi Thánh lễ có nghi thức hôn phối, chúng ta lại được nghe đôi tân hôn long trọng thề hứa với nhau trước mặt vị đại diện Giáo hội và toàn thể cộng đoàn Dân Chúa: “Anh/em nhận em/anh làm vợ/chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em/anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian lao, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em/anh mọi ngày suốt đời anh/em”.
Một hôm, để tìm một chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi thánh đường cổ ở Paris. Đứng cuối Nhà Thờ, anh nhìn thấy một bóng đen đang quỳ cầu nguyện cách sốt sắng ở dãy ghế đầu. Đến gần, chàng sinh viên mới nhận ra người đang cầu nguyện ấy không ai khác hơn là nhà bác học Ampère.
Con yêu mẹ rất nhiều nhưng tại sao con cũng không hiểu con hay làm mẹ buồn đến thế. Khi mẹ khóc, mẹ biết không, con muốn ôm trầm lấy mẹ mà nói lời xin lỗi, nhưng con lại không đủ can đảm, con ngoảnh mặt ra đi với nước mắt nuốt vào trong tim. Tim con đau đớn cất lên nghẹn ngào “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm”.