Chúng ta vừa được uống cốc nước cay đắng nhất khi cùng dư luận xã hội nói và viết về những “nhà từ thiện hứa lèo” trong nhiều năm qua và đặc biệt trong vụ đấu giá gần đây, vụ đấu giá theo tôi là hội đủ những yếu tố đỉnh cao của trò lừa đảo, dối trá trên đau khổ của nạn nhân thiên tai miền Trung ruột thịt.
Xin hãy làm cho chúng con có khả năng nhìn ra trong hoa quả lòng người mẹ, công trình kỳ diệu của Đấng Tạo Hóa. Xin hãy cho tâm hồn chúng con sẵn sàng đón nhận quảng đại mọi con cái đến với sự sống. Xin thánh hóa sự kết hợp vợ chồng, Xin hãy làm cho tình yêu họ đơm hoa kết trái dồi dào.
Suốt mùa hè ấy, tôi không nhớ mình bán được bao nhiêu que kem, chỉ biết rằng tiền lời đủ để tôi mua sách vở và sắm bộ quần áo mới. Khi diện bộ quần áo mới đi khai giảng, tôi luôn miệng khoe với các bạn rằng bộ quần áo này mua bằng chính tiền tôi làm ra. Các bạn nhìn tôi với ánh mắt thán phục, còn tôi mừng đến độ chỉ muốn mặc mãi mà chẳng cần giặt bộ quần áo ấy.
Bé thật sự không hiểu vì sao ở bên mẹ thì nghe mẹ nói xấu ba, nói chuyện với ba thì nghe kể tội mẹ. Bé chỉ thấy cả ba và mẹ đều là những người thân yêu nhất, thương bé nhất, như trong một bài hát: “Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con…”.
Nhiều lập luận cứ xoay quanh chiếc phao nông nghiệp cho nền kinh tế bơi qua khủng hoảng. Con có một lối đi về với mẹ ngay trong ý nghĩ, trên chiếc ghế ngồi của hội thảo. Con thấy mẹ áo đẫm mồ hôi, lưng phơi giữa cái nắng gắt gay của mùa gặt để thu hoạch lúa. Lúa ấy được chuyển về đâu?
Không ít phụ huynh có hành vi và cách dạy con làm ảnh hưởng lớn đến việc phát triển nhân cách của con em mình và “vô hiệu hóa” mọi nỗ lực giáo dục học sinh (HS) của nhà trường. Nhiều giáo viên cũng cảm thấy mệt mỏi và bất lực trước cách hành xử của một số phụ huynh “cá biệt”.
Bạn nghĩ gì khi thấy miệng cống ngập đầy rác, biển rác sau mỗi lễ hội, khi bắt gặp những bạn trẻ thẳng tay vứt rác xuống sông, rác thải lềnh khênh trên sông Sài Gòn trong dịp đi tàu cánh ngầm… Có lẽ nhiều người trong chúng ta vẫn cho rằng không cần nói mãi câu chuyện nhỏ về rác này.
Một tuần nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp THPT rồi, có bao nhiêu lo lắng và lo toan. Ai cũng thúc giục bản thân mình phải tự cố gắng. Chính lúc đó em bị tai nạn giao thông rất nặng, tay chân bị gãy tưởng như không sống được. Cả một chặng đường lận đận em đi từ bệnh viện này qua bệnh viện khác. Em được chuyển từ Bệnh viện thành phố Hà Tĩnh ra Bệnh viện Quân khu 4 và chuyển thẳng ra Bệnh viện Hà Nội.