Ngày tựu trường sắp đến, ba chị em tôi háo hức lắm. Nhưng bố mẹ cứ băn khoan mãi chuyện tiền đâu mua đồng phục mới, sách vở, đóng học phí… Thấy bố mẹ trầm ngâm, tôi bẽn lẽn nói: “Bố mẹ cứ bán con heo đẹt của con lấy tiền lo chuyện học cho chị em con”. Mắt rưng rưng, mẹ ôm tôi vào lòng: “Mẹ nghèo quá khiến các con phải khổ”.
Chiều cuối tuần ở siêu thị trên đường Ba Tháng Hai (Q.10, TP.HCM), người cha cùng hai đứa con nhỏ ì ạch đẩy xe hàng đầy ắp. Chẳng may hộp trứng gà để trên cùng bị lắc lư rơi khỏi xe, rớt xuống nền vỡ tung tóe.
Tuổi thơ của tôi gắn với những buổi chăn trâu cắt cỏ, tát đìa bắt cá, mò ốc… nhưng việc khiến tôi sợ nhất là bắt cua. Ấy vậy mà những đồng tiền đầu tiên tôi kiếm được lại liên quan đến con vật có những chiếc càng như gọng kìm ấy.
Ngày tết người ta thường cầu chúc cho nhau được ba điều ước mơ lớn nhất đó là: Phúc – Lộc – Thọ. Cái phúc của con người là công thành danh toại. Cái lộc không chỉ là con thảo cháu ngoan mà còn là ơn trời mưa móc xuống muôn hồng ân cho gia đình dòng tộc, và thọ là tuổi già, sống lâu trăm tuổi hay còn gọi là “bách niên giai lão”.
Sáng sớm, mắt nó đang ríu lại thì điện thoại đổ chuông. Các chị trong phòng tối qua làm ca về muộn đang ngủ bị đánh thức cau có. Nó chui ra khỏi chăn, cất tiếng trả lời thật khẽ. Và nó tỉnh rụi khi nghe thấy giọng mẹ: Về nhà đi con, ngày kia là sinh nhật con rồi. 19 năm con chưa được tổ chức sinh nhật bao giờ. Năm sau ra trường rồi, biết đâu lại công tác xa, Tết nhất muốn về với gia đình cũng khó…
Ngày ấy còn nghèo lắm, tôi vẫn nhớ những bữa cơm chiều đông giá rét, bên ngọn đèn dầu leo lét, hai bà cháu ngồi ăn toàn cơm độn khoai. Năm ấy tôi và bà không có Tết. Chỉ nhớ láng máng, bố mẹ về qua nhà biếu bà chút tiền và bánh rồi lại phải đi ngay. Tôi khóc đòi theo, bà phải dỗ dành bằng những quả sung giấm chín trong bị cói.
Hà Nội thời đó vừa qua chiến tranh, quanh bờ hồ vẫn còn đầy hầm tránh bom, phố phường thì hầu như phủ một màu xám: nhà xám vì cũ, đường xám vì người, hầu như ai cũng mặc quần áo bộ đội cũ dù không phải bộ đội, không áo thì quần. Xe đạp thời đó vẫn còn mang biển số. Thỉnh thoảng có chiếc Honda hay Mobylette “miền Nam” chạy vụt qua, cũng để lại làn khói xám.
Cành mai trên màn hình máy tính bỗng nhoè đi, nó đưa tay lên dụi dụi đôi mắt, thì ra là nó đang khóc. Lòng nó se lại khi nghĩ đến cuộc sống hiện tại, nó đau đớn khi nhận ra rằng: nó không một mái nhà, không một người thân, người yêu của nó đã rời xa nó, hay nói đúng hơn là chồng nó đã bỏ rơi nó.