Trong số cháu ngoại của tôi có hai đứa là “con cầu khẩn”. Cháu trai đầu là kết quả bao tiền của, công sức mẹ nó chữa bệnh vô sinh. Ba năm sau có thêm một cháu gái nữa dù chẳng chữa trị gì. Vui mừng với quà tặng bất ngờ của tạo hóa chưa được bao lâu, lúc tròn 23 tháng bé mắc bệnh hiểm nghèo ung thư mắt trái. Mẹ bé phải nghỉ việc để lo cho con.
Ở tuổi 78, bố tôi phải trải qua một ca phẫu thuật tim. Đêm nào mẹ tôi cũng ngồi cạnh giường bố trong bệnh viện. Và điều đầu tiên bố nói với mẹ tôi khi tỉnh lại là điều lãng mạn nhất mà tôi từng nghe thấy : Khi các bác sĩ mở tim anh ra, em có thấy gì không ? Trong đó có viết tên em đấy !
Con cái biết vâng lời, người mẹ cảm thấy nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng đè lên cõi lòng. Từ nay, bà không phải thẹn với lương tâm vì bà đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để mưu cầu hạnh phúc và hàn gắn hạnh phúc cho con cái mình trước viễn cảnh tối tăm của rạn nứt, đổ vỡ.
Người Kitô hữu có thể không tốt lành hơn ai. Họ cũng yếu đuối mỏng dòn như mọi người. Họ dễ dàng vấp ngã trong cuộc chiến đấu cam go với sự xấu, sự tội. Nhưng người môn đệ chân chính của Đức Kitô biết soi rọi đời mình vào tâm gương Lời Chúa, biết đón nhận sự phê phán và động viên của Lời Chúa để không ngừng uốn nắn, điều chỉnh lại bản thân.
“Lời mẹ trong đêm” là bài Thơ viết về mẹ của Vũ Thủy. Chị bị mù năm 1993 do biến chứng bệnh tiểu đường. Cuối năm 2007, đến lượt người anh trai bị mù hoàn toàn. Thương anh trai, chị càng thương mẹ, và cảm nhận được những giọt kinh trong đêm của mẹ kết thành những chuỗi ngọc, cho anh em chị vuông tròn theo thánh ý. (Click here)
Ốm vặt thôi, nhưng cũng đủ nhìn máy tính thì hoa mắt, thế là không viết được. Rồi đang lúc nằm ốm ba chợt nhớ ra ba đã viết cho em Pi hai bức thư mà chưa viết cho con thư nào cả, như thế thật không công bằng cho con. Vì thế, thay vì viết cho em Pi, ba viết thư này cho con.
Cách đây 22 năm, có bố có tôi nhưng nhà chẳng có nổi cái màn hình dù là đen trắng. Bố buồn tủi khi để mấy đứa nhóc phải coi ké nhà hàng xóm. Dù rất thích nhưng chẳng bao giờ bố đi xem vô tư như bọn trẻ. 5 năm sau, có bố có tôi có màn hình nhưng bố con lại cách nhau đến 500km. Mùa WorldCup 2010, bố, tôi, màn hình cùng chung một chỗ nhưng đó không phải là sự hội tụ của may mắn.
Sinh ra ở một miền quê nghèo, trong một gia đình cũng không được đầy đủ cho lắm! không biết tự bao giờ con đã trưởng thành như bây giờ. Trải qua thời gian, những ký ức có thể còn nhớ và cũng có thể đã quên từ lâu rồi. Mới đây thôi, con còn nhớ rất rõ mẹ vào Sài Gòn thăm con đang lập nghiệp ở đó.