Lời Dâng II (Gitanjali)
Tiếp nối những vần thơ của Rabindranath Tagore, (1861–1941) Xin tiếp tục trích ba đoạn 10, 11, và 13 trong “Lời Dâng”, bản dịch: Đỗ Khánh Hoan.
10
Chỗ này là thảm hoa để người đặt chân,
nhưng người lại đứng đằng kia
bên hàng hạ nhân tay trắng, khốn cùng, hèn mọn.
Cho dẫu muốn cúi đầu chào người,
lòng kính cẩn trong tôi cũng không thể chạm tới
chỗ chân người đang ngừng nghỉ
cùng những người tay trắng, khốn cùng, hèn mọn.
Lòng kiêu ngạo chẳng bao giờ đi tới nơi
người trong manh quần tả tơi, tấm áo đơn sơ
đang cùng đi với những người tay trắng, khốn cùng, hèn mọn.
Tim tôi chưa một lần tìm thấy đường đi
dẫn đến nơi người đang bước cùng những kẻ lạc loài
trong đám người tay trắng, khốn cùng, hèn mọn.
11
Ca hát thế này mà làm chi !
Cầu kinh lần hạt thế này mà làm gì ! Bỏ hết đi thôi.
Thực lòng anh thờ phụng ai
trong xó tối hẻo lánh ngôi giáo thất cửa đóng kín bưng ?
Mở mắt ra nhìn, anh sẽ thấy
Thượng Đế anh thờ không ngồi phía trước !
Người ở nơi kia,
nơi nông dân đang vật lộn cùng đất cứng,
nơi công nhân đang xẻ đá làm đường.
Người đang ở đó
cùng họ đổ mồ hôi dưới mưa lũ,
dưới mặt trời; áo quần lấm láp, bẩn dơ.
Hãy cởi tăng bào,
rồi cũng như Người bước xuống đất cằn bụi bậm !
Giải thoát ? Đường giải thoát anh tưởng nằm nơi nao?
Thượng Đế đã tươi vui
khoác vào mình những sợi dây sáng tạo;
Người tự buộc Người mãi mãi với chúng ta.
Hãy dứt mình ra khỏi mọi trầm mặc suy tư
và để sang bên những hương hoa đang cúng !
Có sao đâu nếu áo quần anh lấm bẩn tả tơi ?
Hãy đến gặp rồi cùng Người lao động cho mồ hôi vã xuống đất cằn.
13
Bài ca tôi tới để hát đến hôm nay vẫn chưa được hát.
Đã bao ngày lên dây đàn rồi lại tháo dây ra.
Tiết điệu chính xác vẫn chưa tìm thấy, lời chưa đặt xong.
Trong tim chỉ có niềm khao khát khắc khoải mà thôi.
Hoa chưa nở; chỉ có gió đang thở than bên cạnh.
Tôi chưa nom thấy mặt người ấy,
chưa nghe giọng người nói.
mà chỉ vắng nghe tiếng chân
nhẹ bước trên đường trước cửa mà thôi.
Trong khi dọn chỗ trong nhà cho người ấy,
ngày dài đời tôi đằng đẵng trôi qua;
nhưng đèn chưa thắp,
và tôi chẳng thể mời người ấy vào trong.
Tôi sống với hy vọng gặp mặt người;
nhưng cuộc gặp gỡ vẫn chưa đến.