Một người đàn ông nọ đi qua một cánh đồng, thình lình bị cọp đuổi… Anh ta chạy bán sống bán chết mà vẫn không tìm ra chỗ dung thân. Anh chạy mãi để rồi cuối cùng thấy mình đứng bên bờ vực thẳm. Phía sau lưng, con cọp vẫn không buông tha. Không còn biết làm gì nữa, người đàn ông phải lấy sức để đu lên một cành cây bắc qua vực thẳm.
Xin giới thiệu slides “Bài Ca Đất Phương Nam”, sáng tác của Lưu Nhất Vũ với tiếng hát Trọng Phúc. Quý độc giả sẽ được sống trong bầu khí của miệt vườn, những chiếc ghe trôi, đánh cá trên sông nước, cảnh lục bình trôi, những cánh hạc chiều, vườn dừa, chợ nổi … Thương lắm cảnh quê hương.
“Em đeo giải yếm đào, Quần lĩnh áo the mới, Tay cầm nón quai thao”. Xin giới thiệu Slides “Thiếu Nữ Ngày Xưa” với bộ tranh lụa của họa sỹ Quốc Dũng. Trong đó hầu hết các thiếu nữ đều mang chiếc yếm cổ truyền. Với nhạc nền “Tiếng Xưa” của Dương Thiệu Tước.
Biển xanh bao la, nắng sớm nhè nhẹ, sóng hiền hòa êm dịu. Chúng tôi cùng nắm tay xoay tròn, thôi thì đủ kiểu bơi không qua trường lớp miễn cứ đừng chìm là được, những câu nói đùa, những nụ cười giòn tan chúng tôi thấy mình như trẻ lại, sóng biển đã đánh tan những ưu tư, phiền muộn lo âu trong cuộc sống thường ngày…
Cuối những năm 1980, quê tôi còn nghèo. Bữa cơm vẫn thiếu thốn, tằn tiện, lấy đâu nước máy, nước lọc cho sinh hoạt như bây giờ. Không có điện, không máy móc nên việc lo nước dùng cũng khó khăn như lo cơm gạo. Trước khi bể nước mưa xây được “du nhập” về quê tôi, cả làng vẫn dùng chung nước giếng. Cứ chiều tối, tụi trẻ nô nức tắm ao, người lớn gánh nước về đựng trong chum, trong vại dùng dần.
Nếu chúng ta “tình cờ” nhìn thấy những con người đó ! Đừng ngần ngại nhìn nhận những con người đó là người-thân-cận của chúng ta. Và một khi chúng ta coi mình như là người thân cận của họ. Chẳng có điều gì ngăn cản chúng ta “đi và hãy làm” như người Samari “đưa họ về quán trọ của tình yêu thương và tha thứ”.