Chuyện của chị Gái

Chuyện của chị Gái

Chuyện của chị GáiTôi từ nhỏ sinh ra đã bị bệnh mắt bẩm sinh không nhìn thấy gì. Năm lên 10 tuổi, cha mẹ tôi chết, tôi và các anh chị đứa về ở với chú, đứa ở với dì. Được ít lâu, chú, dì không lo nổi, anh chị em tôi lưu lạc bặt tin nhau từ đó. Tôi được đưa vào trại mồ côi của cha Phao-lô Nguyễn Thanh Hoan ở Bình Thuận. Nhân dịp có tàu hạm đội của Mỹ neo đậu ngoài biển, cha Hoan đã đưa tôi ra xin chữa mắt. Sau khi mổ, tôi bắt đầu nhìn thấy ánh sáng nhưng hơi kém nên tôi vẫn phải sống như người mù. Trong thời gian đó, tôi được học hỏi giáo lý và rửa tội. Từ khi biết Chúa, biết Mẹ tôi thường cầu xin cho mình tìm gặp lại được anh chị.

Năm 1975 nhà nước tiếp quản viện mồ côi, trong số gần 300 đứa con nuôi của cha Hoan, những ai trưởng thành khôn lanh đều ra đời sinh sống. Hoàn cảnh tôi chưa biết đi đâu, cha khuyên tôi nên theo các em nhỏ để chăm sóc giúp đỡ các em về mặt tinh thần. Tôi và một số em còn lại vào ở trong trại tế bần Bình Thuận cùng với những người già lão. . .

Năm 1989 ra khỏi trại tế bần tỉnh Bình Thuận, tôi vô Sài Gòn rồi quen biết và tiến tới hôn nhân với một người mù. Tôi sống với gia đình chồng, những tưởng từ nay mình đã có một nơi yên thân, nhưng chỉ được 6 năm thì chồng chết. Lần này tôi lại may mắn được sống chung với một số chị em bạn đồng cảnh ngộ tại khu tập thể của Hội người mù Quận 11. Chị em đi bán vé số, làm những công việc lặt vặt nương tựa nhau qua ngày.

Cuối năm 2003 Hội người mù Quận 11 giải tán khu tập thể, một lần nữa tôi lại bơ vơ không nhà. Một chị bạn mù hoàn toàn lại hay đau yếu sống cô đơn một mình ở Củ Chi, chị rủ tôi về sống chung cho có chị có em. Tôi rất lo sợ cho tương lai, vì bây giờ tôi cũng hay đau yếu, tiền đâu mà uống thuốc, tiền đâu mà sinh sống. Mỗi tháng tôi chỉ nhận được 50.000 đồng trợ cấp của nhà nước. Cũng may mà có sự giúp đỡ của cha Thực giáo xứ Hà Đông, tôi có thêm được mỗi tháng 10kg gạo và 10 gói mì không lo đói. Nhưng còn bệnh tật thuốc thang, tôi lo lắm nhưng đành phó thác cho Chúa. Tôi nghĩ đến lời Phúc Âm “Hãy xem chim trời, chúng không gieo không gặt mà Cha trên trời còn nuôi chúng, huống chi anh em chẳng quý giá hơn chúng sao?” và cảm thấy đỡ lo lắng.

Những lúc gặp sóng gió, trắc trở cầu xin mà không được như ý, tôi cảm thấy như Chúa không nghe lời tôi. Nhưng rồi bệnh tật, ốm đau, cô đơn và thất bại đã khiến tôi nhận ra rằng: Tôi chẳng có của cải, tài năng gì để cho người chung quanh tôn trọng, thế nhưng vẫn có những người hảo tâm tốt bụng đã quan tâm giúp đỡ tôi, tất cả chẳng phải là tình yêu thương của Chúa sao? Và tôi lại tin tưởng, tôi lại cầu nguyện mỗi khi cô đơn hoặc thất bại.

Trong lúc tôi không ngờ, điều mong mỏi nhất đã xảy ra, tôi tìm lại được anh chị ruột và cháu của mình. Hàng tháng trời sau đó, tôi thường giật mình thức dậy trong đêm, ngồi dậy véo vào da thịt thật mạnh để xem thử mình đang tỉnh hay mơ. Sau 40 năm trời, bây giờ tôi mới thực sự có một mái ấm gia đình. Tôi tin chắc vào Chúa và Đức Mẹ vẫn thương yêu tôi, tôi chỉ cầu xin cho mình và những người thân được bình an, khỏe mạnh mà thôi.

 4/12/2013

Lucia Vũ Thủy

(viết theo lời kể của chị Gái)

Để lại một bình luận