Ngày 06.02.2020: Làm chứng tá bằng cuộc sống

Tin Mừng theo Thánh Mác cô: Mc 6:7–13

Rồi Người đi các làng chung quanh mà giảng dạy.  Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ.  Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng;  được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.

Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi và em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.”  Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối.  Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.

LÀM CHỨNG TÁ BẰNG CUỘC SỐNG

Các môn đệ chỉ được sai đi sau khi đã có một thời gian sống bên cạnh Người. Thời gian sống bên Đức Giêsu cần thiết để các môn đệ hiểu biết, cảm thông và nhất là yêu mến, gắn bó mật thiết với Người.

Đây chính là hành trang quan trọng nhất. Người được sai đi phải gắn bó mật thiết với Đấng đã sai mình. Sự gắn bó mật thiết là nguồn mạch, bảo đảm tính trung thực, là chìa khoá thành công của sứ vụ. Đức Giêsu đã nêu gương về điểm này khi luôn gắn bó mật thiết với Đức Chúa Cha, Đấng đã sai Người. Sự gắn bó ấy giúp Người hoàn toàn kết hiệp với Đức Chúa Cha, trở nên một lòng một ý với Đức Chúa Cha, luôn cầu nguyện, luôn từ bỏ ý riêng để làm theo ý Chúa Cha. Chính vì thế, sứ vụ của Người đã thành công tốt đẹp.

Một điều là trong đoạn Tin mừng hôm nay, Đức Giêsu không truyền bảo các môn đệ phải nói những gì, nhưng chỉ là điều phải “phải sống”. Đối với Chúa Giêsu, ra đi làm chứng tá bằng cuộc sống quan trọng hơn chứng tá bằng lời nói. Lệnh truyền này hợp với giáo huấn của Đức Giêsu về hoạt động của Thánh Thần trong sứ vụ của các môn đệ: “Không phải anh em nói, nhưng là chính Thánh Thần của Chúa Cha nói trong anh em”.

Để lại một bình luận