Hội Mân Côi – Giáo Xứ Đa Minh – Ba Chuông
Chuyến Thăm Giáo Điểm Truyền Giáo Long Trạch
Câu chuyện về ngôi nhà Chúa không tên…
“… Xin giữ con để con phụng sự Chúa
Con phụng sự Chúa trong suốt đời con
Dù khi mỏi mệt, dù khi chán chường
Xin giữ con luôn phụng sự Ngài…” (Linh Mục Mi Trầm)
Khúc hát vang lên trong thánh lễ chiều Chủ Nhật hôm ấy, nơi ngôi nhà Chúa bé xíu không tên – nằm lọt thỏm trong khu dân cư lương giáo. Vị linh mục với khuôn mặt khắc khổ và đôi tay gầy sạm, giơ cao mình thánh Chúa Kitô soi tỏ cung thánh dưới kia không chứa nổi trăm người.
Vì không có tên – cũng không có thông tin, vùng Cần Đước – Cần Giuộc chỉ cách trung tâm Sài Gòn hơn ba chục cây số thôi nhưng sao hiu hắt quá.
Cha Giuse Mai Văn Tiến nhìn căn nhà kho cũ mà nhiều năm trước cha được bài sai đến – bây giờ là không gian của thánh lễ với đầy đủ nhà Tạm, bàn thánh, đèn, quạt, âm thanh… Năm đó, một tu sĩ thuộc tu đoàn Thừa Sai Thánh Mẫu Chúa Cứu Thế được bề trên giao nhiệm vụ đến vùng đất này thực hiện công việc tông đồ. Trước mặt ông thầy trẻ hiện ra bãi sình lầy ngập rác, con đường đất cỏ mọc không lối đi và người dân quê nghèo ngơ ngác. Cả 4 xã mà chỉ có 3 hộ gia đình có đạo…
Qua nhiều năm hy sinh, vất vả và kiên nhẫn, ông thầy năm nào đã tạo được một cộng đoàn nhỏ với hơn 40 hộ gia đình xin theo Chúa và quyết tâm xây dựng ngôi nhà nguyện trên vỏn vẹn 485 mét vuông đất sình lầy…
Người ta tạm gọi đó là Giáo Điểm Long Trạch, ở ấp Long Thanh, xã Long Trạch, huyện Cần Đước, tỉnh Long An, và thuộc Giáo Phận Mỹ Tho.
Câu chuyện về những phận người bỏ quên
“… Xin giữ con để con vì người thế
Loan truyền danh Chúa cho khắp mọi nơi
Dù chết cho Người, dù chết giữ đời
Xin giữ con hiên ngang vì Nước Trời…”(Linh Mục Mi Trầm)
Vẫn biết đời người như chiếc lá – từ lúc nhú mầm là thấy trước úa tan. Nhưng mấy ai được diễm phúc, bình an buông xuống những lụy phiền nhân thế, bình an nhắm mắt xuôi tay?
Bà cụ 80 tuổi, chồng mất và không con. Bà té ngã trong nhà tắm và nằm đó suốt một ngày một đêm không thể dậy. Đến khi được phát hiện, được cứu sống thì bà đã không thể đi được. Bà sinh hoạt mọi thứ trên chiếc giường sắt, nhìn vô hồn ra song cửa và trông chờ lòng thương của những người xung quanh…
Trong bóng tối, người đàn ông trần truồng, đôi mắt ngây dại nhìn qua cái chuồng hôi thối bằng xi măng và gỗ tạp đang nhốt mình. Tuổi 60 điên dại, ông xé tan quần áo mỗi khi ai mặc cho, phá làng phá xóm đến nỗi người thân phải giam lại. Thân nhân của ông cũng chỉ mỗi người em trai tâm thần, nhưng nhẹ hơn…
Ông cụ 70 tuổi, nghe hàng xóm báo có Cha Giuse và Hội Mân Côi đến trao quà, ông tìm mãi trong cái chòi lá ọt ẹp của mình bộ quần áo lành lặn nhất – bộ quần áo ông chỉ dám lấy ra mặc chút xíu khi có khách quý đến thăm. Ông giơ cánh tay gầy guộc sung sướng nhận tấm lòng của Hội Mân Côi, những người không ngại xa xôi đến thăm và chỉ có thể đứng bên ngoài nơi ông ở – căn chòi được dựng tạm bợ bằng lá và tôn cũ, che chắn ông qua hết phận người…
Trước căn nhà lợp tôn che bạt ấy là ổ kiến lửa rất to. Nhưng cách đó vài bước chân, khi bước vào nhà là tấm nệm mỏng trải dưới nền xi măng cho đứa trẻ chưa dứt sữa nằm ngủ. Nguy hiểm quá! Vì cái giường duy nhất trong nhà, ba mẹ đã dành cho người bà già yếu của em, bà bị liệt và không tỉnh táo. Con cháu đi vắng, bà ở nhà một mình với cánh cửa mở toang. Nhà có gì đáng giá đâu mà khóa…
Còn nhiều lắm những câu chuyện buồn, những phận người bị bỏ quên. Nếu bạn muốn nghe tiếp, hãy đến và đi cùng chúng tôi – Hội Mân Côi thuộc Giáo Xứ Đa Minh Ba Chuông. Bạn hãy đến và tối thứ Năm, lúc 19 giờ. Vào nhà thờ, cùng chúng ta dâng chuỗi Kinh Mân Côi cầu nguyện với Thiên Chúa qua lời chuyển cầu của Đức Maria – Cầu nguyện cho những mảnh đời cô đơn và nghèo khổ, những kiếp người quay quắt đau thương…
Chuyến xe chở chị hằng nga
“Trước giờ ở đây chưa có Trung Thu…!”
Cha Giuse ngập ngừng nói khi nhìn khoảng sân nhỏ xíu trước nhà nguyện chật kín người, lương đông hơn giáo gấp đôi. Với sự giúp sức của các thầy đệ tử đang tìm hiểu ơn gọi, Cha trang trí lồng đèn, phông màn thật chỉnh chu.
Người lớn và trẻ em, ai cũng diện những bộ cánh đẹp nhất đến dự hội trăng rằm – vừa nhận quà mang về. Nhìn đôi mắt háo hức trẻ thơ, những thành viên của Hội Mân Côi thêm nghị lực vượt qua những mệt mỏi suốt hành trình. Ai cũng trở thành hoạt náo viên, chiếc micro chuyền qua tay mọi người, còn sức còn giọng thì gào thì hát thì bày trò cho các em vui… Thời gian sắp hết, trời đã tối và mưa đang dọa người…
Hằng Nga trong cổ tích thế nào? Có giống Hằng Nga của Hội Mân Côi? 12 giờ trưa, nàng chạy xe gắn máy dưới màn mưa trắng xóa mang theo cái đầm dài công chúa bọc kín trong túi nilon to. Nàng ngồi tỉ mỉ cắt thùng mì làm tai cho Thỏ Ngọc, làm đồ diễn cho các bạn nhỏ xem. Nàng trang điểm cả buổi chỉ để xuất hiện chốc lát, cùng hát cùng múa và phát quà cho các em. Và rồi cổ tích sẽ được viết tiếp, Hằng Nga sẽ vẫn xuất hiện, dịu dàng và xinh đẹp rạng ngời trong giấc mơ nghèo khó bé thơ…
Thỏ Ngọc trong cổ tích thế nào? Có giống Thỏ Ngọc của Hội Mân Côi? Đó là những bạn nhỏ dễ thương, cuộc sống đủ đầy nơi Sài Gòn hoa lệ. Những trò chơi điện tử nhấp nháy không hấp dẫn bằng chuyến đi về nơi xa lạ này, cùng các bạn nhỏ chốn quê nghèo đón trăng. Mong rằng, qua những chuyến đi đầy yêu thương theo chân Hội Mân Côi, các bạn sẽ lớn lên với trái tim mến Chúa yêu người, hăng say trên con đường phục vụ tha nhân.
“… Nguyện xin Chúa giúp con bắt đầu. Và lại bắt đầu
Dù khi thất vọng. Dù khi mỏi mòn. Con vẫn cậy trông…”
Gạt hết qua bên những mệt mỏi xác thân, những ưu phiền cuộc sống, những buồn tủi thế gian… Những thành viên ấy, dù xuất phát điểm thuộc Ban Đại Phụ Huynh Thiếu Nhi, Ca Đoàn Fatima & Hội Viên Legio – đều khoác chung lên mình chiếc áo Mân Côi huyền nhiệm, cùng nhau hoàn thành sứ mệnh. Đó là đem tình thương đến cho những phận người bị lãng quên, nói với họ rằng: Thiên Chúa yêu thương và không bao giờ rời bỏ anh chị em…
Thay mặt Hội Mân Côi và những bà con nghèo nơi xã Phước Hậu, xin cảm ơn Cha Linh Hướng Hội Mân Côi đã hướng dẫn và cho phép chúng con đi, cám ơn quý ân nhân đã giúp đỡ về vật chất cũng như tinh thần cho chuyến đi. Những giúp đỡ âm thầm và hào phóng của quý ân nhân chính là niềm an ủi lớn lao cho những mảnh đời bất hạnh ấy. Nguyện xin Thiên Chúa đừng quên những hy sinh của anh chị em dành cho tha nhân. Như lời bài hát Xin Giữ Con của linh mục Mi Trầm vang lên trong ngôi nhà Chúa không tên ngày hôm ấy…
“…Nguyện xin Chúa giúp con bắt đầu. Và lại bắt đầu
Này con chiến thắng. Này con chiến thắng. Tươi sáng hy vọng…”
Elizabeth Định Nguyên