Trải nghiệm của một Xác ướp Ai Cập

Trải nghiệm của một Xác ướp Ai Cập
Mời nghe tác giả đọc thơ
/thuy_dengaimuon

Trải nghiệm của một Xác ướp Ai Cập

Bạn đã bao giờ được nghe một xác chết ngâm thơ chưa ? Vâng, đấy chính là tôi, một TRONG NHỮNG người xung phong làm xác CHẾT trong trò chơi có cái tên rất ấn tượng : “XÁC ƯỚP AI CẬP”.

Với nhiều sự quan tâm thương yêu giúp đỡ, đặc biệt là của Cha linh hướng, anh chị em trong Huynh Đoàn Khuyết Tật Kitô chúng tôi lại có dịp được hành hương về nhà thờ Đức Mẹ Bãi Dâu. Lần này chúng tôi có thêm 3 thầy dòng Đa Minh đi theo chăm sóc. Đặc biệt là thầy Hiệp ăn nói có duyên và hài hước, chính thầy đã đóng vai trò MC trong cuộc chơi ấy.

Sau khi đã tắm biển rất sảng khoái, chúng tôi tề tựu trên bãi biển để tham dự các trò chơi. Nắng nhè nhẹ sưởi ấm chúng tôi và gió hây hây thổi làm khô dần những mái đầu ướt sũng. Tôi đội một chiếc nón rộng vành với mái tóc ướt bết lại từng cọng như những chiếc đũa cong queo, trông tôi lúc ấy chắc là kỳ dị lắm ! Chúng tôi được chia thành 5 tổ thi đua, Thầy Hiệp vừa phổ biến xong những nguyên tắc của cuộc chơi tôi đã xung phong làm xác ướp đầu tiên. Tôi được dẫn đến ngồi vào một chiếc ghế, rồi đặt hai bàn tay ngay ngắn trên đùi chờ đợi các bạn trong tổ 1 đến thực hiện việc liệm xác.

Mỗi đội được cấp phát 4 cuộn băng giấy vệ sinh để làm vải liệm. Khi các bạn tôi đã cuốn sơ một vòng chung quanh tôi từ đầu đến chân, lúc ấy tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy ở mũi, định giơ tay lên gãi chợt nhận ra hai bàn tay mình đã bị những lớp vải liệm quấn chặt, tôi mới nhớ mình đang đóng vai một xác chết. Thật là may mắn, Tôi chỉ phải chịu đựng sự ngứa ngáy ấy trong một lúc vì thầy Hiệp đã kịp nhắc những người đang cuốn băng phải chừa lỗ mũi để thở. Thế là tôi thoát nạn ! Tôi vẫn nghe thấy tiếng thầy Hiệp dẫn chương trình qua lớp vải liệm, không khí trở nên hồi hộp gấp gáp vì tổ 2 được thầy khen là xác ướp đẹp và họ đã sắp hoàn thành. Cuối cùng tổ 1 của tôi cũng xong trước khi có tiếng tù và nổi lên báo hiệu hết giờ thi.

Trải nghiệm của một Xác ướp Ai CậpXác ướp của tổ 2 được chấm là đẹp nhất. Sau đó thầy Hiệp đến bên lay mạnh vai tôi, gõ nhẹ lên đầu lên mũi tôi, nhưng tôi không phản ứng lại đúng như một xác chết. Thế là xác ướp của tổ 1 được chấm Giải “xác ướp trang nghiêm”. . . Trong lúc đó tôi chợt cảm thấy sự bất lực của một xác chết thật là kỳ lạ ! Tiếng cười nói huyên náo dường như nhạt nhòe dần, thân thể tôi cứng đờ, Tôi tưởng tượng mình đã chết và linh hồn ra khỏi xác. Lúc ấy linh hồn sẽ ra sao ? Câu hỏi này không ngờ tôi đã tìm ra đáp án chỉ vì tôi chợt hứng chí muốn đọc bài thơ “Để Ngài muốn” cho mọi người xung quanh tôi trên bãi biển cùng nghe.

Qua lớp giấy dùng làm vải liệm tôi gọi một người bạn bảo : – Cho chị mượn cái Micro để chị đọc thơ !

Một người đến gần, dí micro sát vào miệng tôi và tôi bắt đầu đọc qua lần vải liệm :

ĐỂ NGÀI MUỐN

Nếu Ngài cho con nhìn lại cuộc đời
Con xin được nhìn thấy cả trái đất bình yên

Nhìn thấy muộn phiền rời xa người đau khổ
Nhìn thấy em thơ má phính môi hồng
Nhìn thấy ruộng đồng cứ hằng năm xanh tốt
Nhìn thấy bầu trời với tầng ô-zôn lành lặn

Nhìn thấy biển mặn mà hiền hòa đầy tôm cá
Nhìn thấy Người công nhân thong thả chiều tan ca
Nhìn thấy lòng người mở ra đầy thân thiện
Nhìn thấy ngày mai hiện ra từ hôm nay hạnh phúc. . .

Nếu Ngài muốn con khép mắt lại vì cuộc đời
Con Nguyện một lòng vâng theo thánh ý !

Đọc xong bài thơ, tôi cảm thấy lòng rất thanh thản. Tôi nghĩ về cảnh lâm chung khi linh hồn mình ra khỏi xác; nếu lúc ấy tôi vẫn còn đọc những bài thơ viết với Chúa, về Chúa, trong Chúa và cho Chúa thì chắc hẳn linh hồn tôi sẽ nhẹ nhàng như cánh chim bay lên tới thiên đường của Ngài. Còn nếu… linh hồn tôi không còn nghĩ về Chúa nữa thì… lúc ấy làm sao linh hồn có thể thanh thản bay lên với Chúa được ?

Lạy Chúa, xin cho con được sống mãi những phút giây làm “xác ướp Ai-cập” này !

Vũ Thủy – 15/6/2009

Để lại một bình luận