Tất cả là hồng ân
(Viết theo lời của một người khuyết tật tứ chi,
kể về chuyến hành hương Đức-Mẹ-Bãi-Dâu của Huynh đoàn Khuyết tật Ki-tô Vua,
15-16/6/2012)
Sau hơn 2 tiếng đồng hồ của cuộc hành trình Sài gòn-Vũng tàu, chúng tôi đã có mặt ở Bãi Dâu với sự háo hức được hòa mình vào thiên nhiên, hòa mình vào cái mênh mông của biển cả. Tuy nhiên, trước mắt chúng tôi còn một chặng đường nữa phải vượt qua, chỉ là đoạn đường khoảng chừng hơn 100m thôi, nhưng nó quá dốc và gồ ghề đá sỏi, khiến chúng tôi cảm thấy lo ngại. Đó là chặng đường mà chúng tôi phải vượt qua, để đến địa điểm lưu trú cho một chuyến hành hương sẽ kéo dài hai ngày.
Đây là chuyến hành hương viếng Đức Mẹ Bãi Dâu, và cũng là chuyến đi sinh hoạt hè của Huynh đoàn Khuyết tật Ki-tô Vua. Để có được chuyến đi này, cha linh hướng cùng với thầy đồng hành của Huynh đoàn đã phải lao tâm khổ tứ biết bao! Các vị đã phải lo lắng chuẩn bị trước hàng tháng trời, từ kinh phí xe cộ, cho đến nơi ăn chốn ở, và cả việc tìm tình nguyện viên hỗ trợ cho chúng tôi nữa.
[youtube]KEAmf4RZJ8Q[/youtube]
Sự e ngại của chúng tôi trước đoạn đường lởm chởm đã bị xóa tan, bởi cái nhiệt tình hăng hái của nhóm sinh viên Mai Khôi, những thanh niên trẻ khỏe đầy nhiệt huyết. Tiếng sóng vỗ ì ầm, mùi nước biển mằn mặn như réo gọi chúng tôi. Từng tốp, từng tốp nối đuôi nhau, các anh chị khiếm thị một tay bám vào vai người khác, tay kia kéo theo hành lý bên mình. Những người khuyết tật vận động, kẻ thì chống nạng, người ngồi xe lăn, tất cả chúng tôi đều nhận được sự nâng đỡ tich cực từ phía các tình nguyện viên.
Khi đã ổn định chỗ ở xong, chúng tôi náo nức thả dốc hướng thẳng ra bãi biển, để được chạm hai bàn chân vào cát, và để được tận hưởng dòng nước mát lạnh của biển. Từng đợt sóng nhấp nhô trắng xóa vỗ thẳng vào chúng tôi.
Có những anh chị em e ngại không dám xuống biển, thầy đồng hành và mấy tình nguyện viên cứ thế bế ào họ dìm vào làn nước, họ chống cự một cách yếu ớt, rồi cũng cười thích chí vì đã cảm thấy yên tâm giữa những cánh tay mạnh khỏe. Có những người tay chân yếu không thể ngồi vững trước những đợt sóng mạnh, đã bị ngã dập dụi. Họ bị uống phải nước biển ho sặc sụa, thế mà vẫn vui cười thỏa thích, như những đứa bé hồn nhiên nô đùa trong vòng tay người mẹ. Tiếng hò reo gọi nhau chơi đùa hợp cùng tiếng sóng hòa quyện vào nhau dưới ánh nắng chói chang của tiết trời mùa hạ…
Chặng đường tiếp theo mà một người khuyết tật tứ chi như tôi không dám nghĩ đến, đó là chặng đường lên núi Đức Mẹ Bãi Dâu. Ở dưới ngước lên, chúng tôi cảm thấy chùn lại, e ngại vì con đường dốc ngoằn ngoèo và khá dài trước mắt. Chúng tôi cầu nguyện với Mẹ ngay tại chân núi, xin Mẹ gìn giữ và thêm sức cho chúng tôi.
Cầu nguyện xong, mọi người hào hứng cổ vũ nhau tiến lên phía trước. Chúng tôi chia làm hai hướng, di chuyển. Theo con đường bậc thang ngoằn ngoèo, những người chống nạng bám vai tình nguyện viên, khập khiễng bước từng bước. Anh chị em khiếm thị nối đuôi nhau như đoàn tàu lửa, họ chỉ cần một tình nguyện viên dẫn đầu, cứ thế họ chậm rãi lần dò hướng thẳng lên nơi Mẹ ngự. Theo con đường dốc, đoàn xe lăn cũng chuyển bánh vượt qua những điểm cong queo gập ghềnh, trong tiếng hô hào thúc giục và sự góp sức của các tình nguyện viên năng nổ.
Các bạn sinh viên Mai Khôi ai nấy mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả áo, nhưng trên gương mặt họ luôn rạng rỡ nụ cười. Khi cả đoàn đã tập trung đông đủ dưới chân tượng đài Đức Mẹ, mọi người tặng nhau một tràng vỗ tay tán thưởng, vì đã chinh phục được chặng đường khó khăn nhất của chuyến hành hương này.
Qua phút thư giãn, mọi người tề tựu lại dưới chân Mẹ, sốt sắng dâng lời cầu nguyện lên Thiên Chúa và Mẹ Maria. Chúng tôi cảm tạ Mẹ Maria đã gìn giữ và cho chúng tôi được hiện diện bên nhau dưới chân Mẹ, trong giây phút linh thiêng đó.
Lúc quay trở xuống, cả đoàn đã cùng hiệp dâng thánh lễ ngay tại nhà thờ Đức Mẹ Bãi Dâu, một thánh lễ đầy ý nghĩa cho đoàn chúng tôi đúng vào ngày lễ trọng kính Thánh Tâm Chúa Giê-su.
Tối hôm đó, ngày đầu tiên của chuyến hành hương, bên nhau chúng tôi đã có một giờ cầu nguyện Taizé. Với bao tâm tình, với bao nguyện ước, mọi người có được những phút giây để tĩnh lặng và suy gẫm. Dưới ánh nến lung linh ngập tràn cảm xúc, chúng tôi dâng lên Chúa những lời nguyện tự phát, với một tâm tình cảm tạ tri ân. Chúng tôi cầu nguyện cho cha linh hướng, quý cha, quý thầy đã đồng hành với chúng tôi, cầu nguyện cho quý ân nhân, các bạn tình nguyện viên cùng tất cả thành viên trong huynh đoàn.
Sáng ngày thứ hai của cuộc hành trình, sau thánh lễ, chúng tôi hăm hở chuẩn bị cho một ngày vui chơi với biển. Chúng tôi trầm mình trong những đợt sóng biển và các trò chơi trên bãi cát, tiếng hò reo vui đùa ca hát vang dậy át cả tiếng sóng. Mọi người vui đùa thỏa thích dưới ánh nắng dịu nhẹ của một ngày mới, giữa đất trời bao la, giữa tình yêu thương nâng đỡ nhau…Từng giây phút ở đây, trên bãi biển này, đều là hồng ân Chúa thương ban cho chúng tôi, những người con khuyết tật của Chúa.
Cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết thúc, chúng tôi cũng phải về lại Sài Gòn, sau một bữa ăn trưa thịnh soạn. Điểm tập kết ở gần chân núi Đức Mẹ, mọi người hướng tầm mắt nhìn lên Mẹ để dâng lời tạ ơn về một chuyến hành hương bổ ích. Và rồi 3 chiếc xe lại đầy ắp người, nối đuôi nhau trở về điểm xuất phát ban đầu tại nhà thờ Đaminh Ba Chuông .
Chúng tôi tạm biệt các tình nguyện viên với một tấm lòng biết ơn sâu sắc. Những cái bắt tay nhau thật chặt, những lời nói giã từ và hẹn gặp lại… Nhưng, làm sao nói hết những lời biết ơn với các vị ân nhân mà chúng tôi chưa từng hân hạnh gặp mặt, những vị ân nhân đã âm thầm thương yêu và nâng đỡ chúng tôi suốt bấy lâu nay ?
Chúng con xin chân thành cám ơn cha linh hướng Giuse Nguyễn Trọng Viễn, thầy đồng hành Giuse Đinh Văn Hán, cha Giuse Hoàng Huy Cường, thầy Phêrô Võ Tá Đương và Đaminh Phạm Thanh Cao cùng các bạn sinh viên Mai Khôi đã đồng hành, chia sẻ và yêu thương chúng con.
Vũ Thủy