Các cộng đoàn Kitô hữu chúng ta phải trở về những “trường” dạy cầu nguyện đích thực, nơi đó cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu không chỉ là nài xin giúp đỡ mà còn là tâm tình tạ ơn, chúc tụng, tôn thờ, chiêm ngắm, lắng nghe và dâng hiến mãnh liệt, cho đến khi tâm hồn thật sự “yêu”.
Khi Đức Giêsu cầu nguyện, Người dùng ngôn ngữ Aram “Cha ơi” (Mc 14:36), một từ ngữ mà những đứa con nhỏ thường gọi người cha. Chỉ duy Đức Giêsu, người con hằng hữu nơi cung lòng Thiên Chúa Cha, mới có quyền xưng hô một cách thân tình như thế với Đấng mà ngai tòa của Người ở trên trời.
“Cách ăn chay mà ta ưa thích chẳng phải là thế này sao; mở xiềng xích bạo tàn, tháo gông cùm trói buộc, trả tự do cho người bị áp bức, đập tan mọi gông cùm? Chẳng phải là chia cơm cho người đói, rước vào nhà những người không nơi trú ngụ, thấy ai mình trần thì cho áo che thân, không ngoảnh mặt làm ngơ trước những anh em cốt nhục” (Is 58, 6-7)
Chúng ta hãy sống hành trình Mùa Chay sám hối với quyết tâm lớn hơn nữa, là sẵn sàng đánh bại sự quyến rũ của ma quỷ để đi đến Mùa Phục Sinh trong niềm vui thiêng liêng. Xin Đức Maria, Mẹ của lòng Thương xót Chúa ở với chúng ta.
Như lời Đức Giê-su đã nói: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh”, thế nên, chúng ta đừng bao giờ để mình “Đói Lời Thiên Chúa”.
Chúa Giêsu đảm bảo với chúng ta rằng người nghèo khó trong tinh thần sẽ được vương quốc nước Trời. Thật vậy, thái độ nghèo khó nội tâm đảm bảo chiếm hữu được vương quốc nước Trời. Theo một nghĩa nào đó, sự nghèo khó tinh thần tạo ra trong con người một không gian nội tâm cần thiết để trở thành người tham dự vào đời sống và hạnh phúc của Thiên Chúa.
Tại sao chúng ta ăn chay? Có lẽ giây phút này đây chúng ta nhớ đến lời Đức Giêsu đáp lại các môn đệ ông Gioan Tẩy giả khi họ hỏi Người : “Tại sao môn đệ ông không ăn chay? Đức Giêsu nói: “Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể ăn chay khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, khi ấy họ mới ăn chay” (Mt 9:15).