Như xưa kia, ba vị tông đồ Phê-rô, Gio-an và Gia-cô-bê đã vâng-nghe-lời-Người. Hôm nay, là một Ki-tô hữu, cũng là người môn đệ của Đức Giê-su, có lẽ nào chúng ta không vâng-nghe-lời-Người!
Martinô mau mắn theo cha dâng lễ trở về tu viện. Mỗi hành động như : cào cỏ, trồng rau, quét nhà đều là việc cầu nguyện nếu chúng được dâng lên cho Chúa. Yên lặng ít phút, Martinô lại dâng trọn cuộc sống cho Chúa với ý chỉ làm những việc đó cho Đấng Tạo Hoá
Có vẻ như, hôm nay đang là thời cơ của tên-cám-dỗ. Có vẻ như, ngày nay Satan đã và đang tung ra, không phải ba, mà là rất nhiều… rất nhiều “chước cám dỗ”, hơn xưa.
Cha Bề Trên nói với Martinô cách hiền hậu : “Con mới đến tu viện nên sẽ có nhiều điều lạ lẫm. Cha nghĩ, tốt hơn cha nên trao cho con một vài công việc. Vậy, con có biết cắt tóc không ?” Martinô gật đầu ngay : “Thưa cha, con biết nghề đó. Con thường cắt tóc cho người ta, khi con còn ở với bác sĩ.
Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta chiến thắng, chiến thắng trước những cám dỗ của thế gian, những cám dỗ về một lối sống trụy lạc, sa đọa, ích kỷ, những cám dỗ về một “nền văn hóa sự chết”,
Martinô cũng rất sung sướng trong ngôi nhà mới này. Nhưng cậu đã chẳng mấy khi ở nhà, vì công việc ở tiệm bác sĩ luôn bận rộn, từ sáng sớm tới chiều tối. Cậu thích căn phòng nhỏ này, và khi công việc đã xong, cậu trở về căn phòng ấy. Nhưng có điều bất tiện là bà Ventura không cho cậu một cây nến nào.
Chúng ta đừng quên, ngài Phanxicô thành Assisi cũng đã để lại cho hậu thế lời nhắn nhủ: “chính khi thứ tha là khi được tha thứ”. Vâng, chúng ta hãy thứ tha để được tha thứ.