Chính Thánh Giuse, bằng cuộc đời âm thầm lặng lẽ với niềm tín thác tuyệt đối vào đường lối của Thiên Chúa, Ngài đã sống trọn vẹn chức vị làm cha nuôi Chúa Giêsu ngay trong khung cảnh sống của Người …. Một gia đình thánh thiện với những phần tử thánh, luôn thực thi Thánh ý Chúa.
Sự kiện hai ông bà “lạc mất con”(Lc 2,41-51) đã dẫn hai ông bà từ ngạc nhiên đến không hiểu. Nhưng như thế không có nghĩa là Đức tin của hai ông bà “nơi người con sinh ra do quyền năng của Chúa Thánh Thần và sẽ cứu dân mình khỏi tội lỗi” (Mt 1, 20-21) lại tùy thuộc vào sự “ngạc nhiên sửng sốt” hoặc “không hiểu” đó…
Những tai họa xảy đến, những hoàn cảnh éo le, những hoàn cảnh đau lòng …những điều đó có vẻ như không phải là cách thức thực hiện của một Thiên Chúa luôn yêu thương, chăm sóc con cái gì cả. những đêm tối của linh hồn làm cho người Kitô hữu phải bước đi dò dẫm, mù mờ, không biết bám víu vào đâu. Thực sự Thiên Chúa có cách thức hành động riêng của Ngài.
Người Israel gương mẫu sống tinh thần phượng thờ một mình Thiên Chúa và mở lòng ra để đón nhận Đức Giêsu, đó là chính thánh Giuse. Đấng đã hết mình tuân giữ tinh thần của Israel và đã đưa Chúa Giêsu vào trong sinh hoạt tôn giáo của Dân mình. Thái độ đó cũng làm cho thánh Giuse trở thành như một người Kitô hữu thứ nhất.
Cuộc đời gia trưởng của thánh Giuse, dù là gia trưởng của một gia đình thánh, nhưng không phải hoàn toàn êm ả, không phải mọi chuyện đều rõ ràng, minh bạch, thuận buồm xuôi gió. Với những người khác, những khó khăn như thế có thể đã là nguyên nhân của sự tranh tụng, kêu than, đổ vỡ rồi. Nhưng với thánh Giuse thì khác…
Khiêm nhường – từ ngữ dường như quá quen thuộc nhưng cũng không dễ sống. Đôi khi sự khiêm nhường lại là lá bùa che chở và làm bệ đỡ cho sự tự cao của con người. Đó là lý do mà chúng ta được nghe câu nói: một lầm khiêm tốn bằng bốn lần tự cao.
Lạy Chúa, xin cho con biết chăm lo cho tâm hồn mình, như thánh Giuse đã chăm lo cho Chúa trong gia đình Nagiarét, để Chúa được lớn lên trong con và để Chúa trở thành ý nghĩa cuộc đời của con.