Tạ ơn và hy vọng

Trong giờ phút linh thiêng này, thật là đẹp, khi giờ đây chúng ta mặc lấy tâm tình của Mẹ Maria lòng biết ơn và hy vọng, hiệp ý cùng với Mẹ hát lên bài ca tạ ơn : “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, vì Người đã và còn đang biểu lộ quyền năng của Ngài… đã và còn đang làm tan rã những kẻ kiêu căng… đã và còn đang hạ xuống người quyền thế… đã và còn đang nâng dậy kẻ khiêm cung… đã và còn đang ban tràn đầy ơn lành cho người đói khát… đã và còn đang đuổi người giàu có ra về tay không… đã và còn đang cứu giúp Israel Dân Người” (x.Lc 1,39-55). Ðó là bảy hành động của Thiên Chúa là Chúa của lịch sử cứu độ.

Ai qua là bao chốn xa…

Khi nhắc đến “nhà”, người ta thường liên tưởng đến một không gian xác định, một nơi chốn hay địa điểm, con người cụ thể. Có lẽ hơn thế, nhà không chỉ là kết quả của một phép cộng thuần túy những yếu tố vật chất hữu hình, nhưng còn là nơi hiện diện của tình yêu, của bình yên và hạnh phúc. Nhà là nơi đầy ắp tiếng cười giòn tan của trẻ thơ dù cuộc sống gia đình không mấy sung túc đủ đầy, là nơi mà nước sôi cũng phải reo lên niềm hạnh phúc bởi chứng kiến sự hy sinh mà các thành viên dành cho nhau. Nhà đơn giản là nơi để trở về!

Gặp gỡ Thiên Chúa trong sự im lặng của linh hồn

Lời nói và sự im lặng không đối nghịch nhau; chúng không loại trừ nhau. Điều đối lập với sự im lặng không phải là khả năng nói mà là ngôn từ – tức là sự lắm lời. Chúng ta nhầm lẫn sự im lặng của hiện hữu với sự im lặng của “hư không”, vốn không biết cách nói cũng không biết cách im lặng. Tất cả những gì sự im lặng của “hư không” có thể làm là trở nên náo động, rồi sau đó không còn biết gì nữa. Và nó làm điều này bằng những chuyển biến hời hợt ngoài mặt phản chiếu cái hư không bên trong nó.

Ngày 02/ 02: Đức Mẹ dâng Chúa Giêsu trong đền thờ

Sau khi sinh hạ Chúa Giêsu được bốn mươi ngày, Đức Mẹ và thánh Giuse đã đem Hài Nhi Giêsu vào đền thờ Giêrusalem. Ở đó, các ngài dâng tiến Chúa Giêsu lên Đức Chúa Cha. Đó là luật lệ của người Do thái. Thánh gia đã tuân giữ giới luật này với trọn cả tấm lòng yêu mến.