Linh Mục và giáo dân bổ sung cho nhau. Cùng nhau dâng lời cầu nguyện trong Phụng Vụ. Tất cả không chỉ làm trọn chức Thượng Tế duy nhất của Đức Giêsu Kitô mà còn – một lần nữa – khẳng định trước mọi người rằng : Đức Giêsu Kitô – Ngài chính là “Người Mục Tử Nhân Lành”.
Đức Giêsu Phục Sinh là người chăn chiên của chúng ta. Người chăn chiên đích thực và tuyệt vời. Chính Người quy tụ, hướng dẫn và gìn giữ chúng ta. Người sẵn sàng hy sinh mạng sống để cứu chúng ta. Ngày nay, Người vẫn là người chăn chiên như ngày xưa : trước khi về trời, Người đã trao phó sứ mạng ấy cho vị đại diện của Người
Đức Giêsu bảo : “Hãy chăm sóc chiên của Thầy. Thật, Thầy bảo thật cho anh biết : lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn.” Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông : “Hãy theo Thầy.”
Bình minh bắt đầu ló dạng. Không giống như buổi bình minh của ngày thứ nhất trong tuần với những nghi nan về một Giêsu Phục Sinh. Bình minh của hôm nay là bình minh của quyền năng và của một niềm tin tuyệt đối. Biển hồ Tibêria lại như một nhân chứng … về một niềm-tin-thật-sự nơi các tông đồ.
Đức Giêsu bảo ông Tôma : “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” Ông Tôma thưa Người : “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con !” Đức Giêsu bảo : “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những người không thấy mà tin !”
Ba lần với chỉ một lời chúc : “Bình an cho anh em”; nó đã tác động vào tâm hồn các ông. Sự bất an đã nhường chỗ cho sự bình an. Sự bình an đó trở thành sức mạnh cho vai trò chứng nhân của các ông. Nó được biểu lộ rõ nét trong ngày lễ ngũ tuần sau khi các ông “nhận lấy Thánh Thần Chúa”.
Đang lúc các bà sợ hãi, cúi gầm xuống đất, thì hai người kia nói : “Sao các bà lại tìm Người Sống ở giữa kẻ chết ? Người không còn đây nữa, nhưng đã chỗi dậy rồi. Hãy nhớ lại điều Người đã nói với các bà hồi còn ở Ga-li-lê, là Con Người phải bị nộp vào tay phường tội lỗi, và bị đóng đinh vào thập giá, rồi ngày thứ ba sống lại.”
“Phêrô và môn đệ kia đi ra mộ”. Hai ông chạy bán sống bán chết. Một quang cảnh không thể tin được. Ngôi mộ đã bị xới tung lên. Ngôi mộ trống rỗng… Chỉ còn : “những băng vải để ở đó, và khăn che đầu của Đức Giêsu”. Câu chuyện được kể tiếp rằng : “Ông đã thấy và đã tin”. Vâng, chỉ có hai hiện tượng : “tảng đá đã lăn ra khỏi mộ” và “ngôi mộ trống” thế mà các ông tin rằng : “Đức Giêsu phải trổi dậy từ cõi chết”.