Từ Myanmar trở về, tôi cứ bâng khuâng và ân hận, vì sao một đất nước chẳng cách xa chúng ta là mấy, một xứ sở có những người dân giàu lòng nhân hậu, vị tha như thế mà tôi chưa hiểu biết được bao nhiêu.
Ngày 10.11.2012, Hội thánh Việt Nam mừng kỷ niệm bách chu niên công đồng Kẻ Sở, đã diễn ra tại đây năm 1912. Một biến cố để lại nhiều dấu ấn với tín hữu Việt Nam, và đặc biệt là giáo tỉnh Hà Nội. Xin giới thiệu đôi nét về công đồng này.
“Vâng theo Thầy Chí Thánh, thánh Martinô đối xử với anh chị em bằng tất cả Đức Ái, một Đức Ái phát xuất từ trái tim không phai nhòa và tâm hồn khiêm nhu. Người yêu mến người khác vì Người thực sự coi họ là con cái Thiên Chúa và là anh em của thánh nhân.” (Đức Gioan XXIII)
Thánh Phanxicô Assisi kết luận: “Những ai chịu đựng mọi gian khổ trên đời vì lòng yêu mến Chúa Giêsu Kitô, mà vẫn giữ được tâm hồn và thân xác bình an. Họ mới thật là người xây dựng hòa bình”.
Ngày xưa, khi còn trong sa mạc, chỉ vì đói, chỉ vì khát mà cha ông họ đã “xầm xì” trước mặt ông Môsê “Chúng tôi sẽ lấy gì mà uống… Chúng tôi phải chết đói cả lũ ở đây” (Xh 16, …3) thôi thì cũng đành!
Lời Đức Giêsu nói với bà sau khi bà được chữa lành được nhấn mạnh, vì Người gọi bà “Này con”. Việc được chữa lành không chỉ khiến bà đón nhận vào trong cộng xã hội mà còn được trở nên thành viên trong gia đình của Đức Giêsu. Người đã quy tụ một gia đình mới cho chính Người, không dựa trên quan hệ huyết tộc, nhưng dựa trên niềm tin và việc thi hành ý Thiên Chúa
Đồng hành với Huynh đoàn trong những ngày gặp gỡ này, ngoài thầy đồng hành Giuse Đinh Văn Hán, OP. còn có cha Giuse Hoàng Huy Cường, OP, thầy Đaminh Phạm Thanh Cao và thầy Phêrô Võ Tá Đương cùng thuộc tu viện Alberto; ngoài ra còn có Nhóm Sinh viên Mai Khôi
Trong các hoạt động tông đồ của thánh Martinô, nỗi bật nhất là đời sống bác ái yêu thương. Bác ái yêu thương là một chứng từ sống động cho cho việc loan báo Tin Mừng. Có thể nói rằng, đỉnh cao của đời sống Kitô giáo là đạt tới Đức Ái hoàn hảo. Sống Bác ái là liên kết với Chúa thành một khối duy nhất, vì Chúa là Tình Yêu.