Năm giờ sáng, anh chị em khuyết tật Huynh đoàn Kitô Vua đã có mặt đông đủ tại cổng số 43 Nguyễn Thông của tu viện Mai Khôi. Chúng tôi chuẩn bị lên đường đi trại hè 2 ngày (11-12/7/15) ở Bãi Dâu Vũng Tàu. Đoàn chúng tôi hơn 150 người, trong đó có 95 người khuyết tật, còn lại là tình nguyện viên và một số người thân của anh chị em trong Huynh đoàn. Để có được chuyến đi này, thầy đồng hành Giuse Đinh Văn Hán,OP. cùng với cha linh hướng Giuse Nguyễn Trọng Viễn, OP. đã phải vất vả lo toan mọi việc trước cả tháng trời.
Tình nguyện viên đa phần là những bạn trẻ thuộc nhóm Sinh Viên Nhịp Bước Đa Minh, họ nhập cuộc khá nhanh, dìu dắt người mù, bồng bế người què lên xe hết sức nhiệt tình. Ngoài ra, còn có anh Minh Nguyễn, chị Bảo Dung, và đặc biệt là cha Duy là ba tình nguyện viên không có tên nhóm, nhưng cũng đã hết lòng giúp đỡ chúng tôi ngay từ những phút ban đầu. Nhờ vậy mà chúng tôi đã xuất phát sớm hơn thời điểm dự tính.
Chúng tôi xuống xe trước tiếng vẫy gọi của biển. Tiếng sóng ì ầm từ xa vọng lại, những làn gió mang vị mặn của biển đã vội quấn quít lấy cánh tay và vuốt ve trên da mặt chúng tôi đầy thích thú. Song, các bạn biết đó, người khuyết tật không dễ nhảy xuống biển; vả lại, sau một hành trình dài mệt mỏi cho người khuyết tật, sau những bồng bế nặng nề cho tình nguyện viên, chúng tôi cần một chút nghỉ ngơi cho khỏe khoắn. Từng tốp dăm ba người, hỏi han bắt chuyện làm quen với nhau. Không khí thật rộn rã!
Trại hè sinh hoạt tự do, từng tốp người mù và người khuyết tật vận động có thể chọn lựa những hoạt động phù hợp với mình: tắm biển, dạo chơi hay leo núi… Sau bữa cơm trưa của ngày đầu tiên, nghỉ ngơi một lát, đã thấy có những người khuyết tật với sự trợ giúp của các tình nguyện viên, họ cùng nhau đùa giỡn với sóng biển, trời dịu mát và có gió nhẹ. Khoảng hơn 2 giờ chiều, trời bỗng đổ mưa. Nghe có tiếng sấm ì ùng ở đàng xa, tôi thầm thĩ cầu nguyện với Chúa: Chúa ơi, nếu như trời mưa to, anh chị em của con không thể tắm biển, mà như thế thì thật là uổng công lao đóng góp của biết bao người đã thương yêu chúng con. Xin Chúa thương ban cho chúng con mọi sự bình an. Và tôi nghe tiếng mưa nhẹ dần rồi im bặt, chỉ còn tiếng gió thổi bên tai đầy phấn khích!
Tôi được một tình nguyện viên dẫn xuống biển, tiếng cười đùa vang lên từ phía biển làm tôi náo nức. Thế nhưng, chân tôi bắt đầu chập choạng nhận ra mình đang bước lên những tảng đá mấp mô. Tôi hỏi, thì được bạn sinh viên cho biết là bờ đá ở đây bị sóng biển đập vào gây xói lở, nên địa hình không được bằng phẳng cho lắm. Tuy nhiên, với sự dìu dắt tận tình của các thiện nguyện viên, tôi đã xuống đến biển một cách an toàn. Trong lúc ấy, lòng tôi đã thầm nghĩ đến sự vất vả mà các tình nguyện viên sẽ gặp phải, khi họ bồng cõng những anh chị em khuyết tật vận động đi qua những chỗ đá mấp mô đó. Tôi mong sao cho mọi việc xảy ra tốt đẹp. Nhưng vừa nghĩ tới đó, thì một đợt sóng lớn ập tới, làm tôi té lộn nhào. Hai tay tôi chấp chới tìm nơi bám víu, một bạn sinh viên đã nắm chặt lấy tay tôi. Dẫu sặc sụa vì uống phải mấy ngụm nước biển mặn đắng, nhưng tôi vẫn rất thích thú khi được đắm mình trong làn nước ấm áp của biển. Vui bao nhiêu, tôi lại thương cho những anh chị em khuyết tật vận động bấy nhiêu. Bởi biết rằng, sóng dữ thế này thì họ chẳng thể trụ được lâu dưới biển… Và sự cực nhọc sẽ lại chồng chất trên vai những người thiện nguyện. Tôi đang suy nghĩ miên man, thì nghe có tiếng thầy đồng hành nhắc nhở tôi cẩn thận, kẻo có đá dưới chân. Vâng, tôi đã biết chuyện, chỉ ít phút trước khi tôi xuống biển, một người khuyết tật đã bị té, thầy lao tới giúp họ thì bị vấp phải đá, chân và đầu gối thầy tôi bị sầy sát chảy khá nhiều máu. Tôi như vớ được thầy, hỏi thăm vết thương của thầy, nhưng thầy vẫn vui vẻ tựa hồ chẳng có gì xảy ra cho mình…
Chiều buông theo gió, biển thẫm dần trong ánh hoàng hôn, chỉ còn vài ba anh chị em khuyết tật dưới biển; song, những tình nguyện viên vẫn kiên trì theo giúp họ. Anh Minh Nguyễn được cắt cử là người cứu hộ, cũng kiên trì bám biển. Anh và những tình nguyện viên Nhịp bước Đa minh chừng như thấu cảm nỗi khát khao của chúng tôi. Một lần đến được với biển là một lần khó, chúng tôi muốn sống trọn những yêu thương mà những tấm lòng hảo tâm đã dành cho những người khuyết tật chúng tôi…
Bữa ăn tối dường như ngon miệng hơn, tiếng cười đùa như vang hơn, vì giữa chúng tôi và các thiện nguyện viên đã xích lại gần nhau. Thấy anh bạn thiểu năng trí não ngồi cạnh tôi ăn uống chậm chạp, một bạn sinh viên đã đến giúp anh bằng cách đút cho anh ăn. Dù không nhìn thấy vẻ mặt của anh, song với sự nhạy cảm của một người mù, tôi vẫn nhận ra niềm vui trong anh, vì có lẽ anh chưa bao giờ được chăm sóc tận tình đến thế. Kỷ niệm này liệu có khi nào nhạt phai trong anh?
Sau bữa tối, từng tốp người tụm năm tụm ba, tốp thì đi dạo dọc theo bờ biển, những người khuyết tật ngồi trên xe lăn cũng được các tình nguyện viên đẩy xe đi dạo; tốp thì chụm lại chuyện vãn tâm tình trên ghế đá trước nhà thờ Bãi Dâu… Những người thích ca hát thì ngồi lại trong sân nhà nghỉ với chương trình Hát cho nhau nghe. Chúng tôi được những trận cười vỡ bụng với bài hát hài hước “sáu cô” của anh Đức Duy, bài hát Xin lỗi tình yêu dí dỏm của cha Duy, cha không xin lỗi tình yêu mà cha xin lỗi sơ, các bạn ạ!
Sáng ngày thứ hai của trại hè, chúng tôi ăn điểm tâm một cách ngon miệng. Người thì náo nức đi leo núi, kẻ thì nôn tắm biển, cũng không ít người muốn dạo chơi thành phố. Tôi cùng một số bạn khuyết tật vận động ra ngồi ở một quán café. Tiếng là quán café, nhưng thật ra nó chỉ là những cây dù và những bộ bàn ghế đặt sát bờ kè đá, cao hơn mực nước biển độ chừng 5 mét. Ngồi ở đây, chúng tôi có thể phóng tầm mắt đi rất xa, và thỉnh thoảng được cảm thấy nước biển vỗ vào mặt và làm ướt lên tóc lên áo quần một cách thú vị. Lúc đó, biển rất dữ, sóng nước tung tóe, chúng tôi tự biết người khuyết tật không thể xuống biển lúc này. Một số người mù bám vai nhau đi lên núi Đức Mẹ. Họ kể cho tôi nghe hành trình lên núi của họ, và tuy mệt nhưng họ vẫn cảm thấy vui, vì được đứng dưới chân Mẹ mà cầu nguyện. Một vài anh chị còn lên đến tận đồi Thánh giá… Anh Quốc Hải, một người sốt bại liệt yếu cả tứ chi, ngồi trên xe lăn kể:
“Em được hai bạn sinh viên tên Tú và Như đẩy xe lăn lên nhà thờ Đức Mẹ Bãi Dâu. Đang đi lên dốc thì có mấy bạn sinh viên khác vượt lên rủ hai bạn ấy leo núi. Nhưng hai bạn Tú, Như cùng nói không đi, vì mình đi thì không có ai đưa giúp chú này. Em thấy họ đã hy sinh, bỏ niềm vui riêng của họ mà giúp em, em thật biết ơn họ. Hồi sáng sớm, lúc hơn 4 giờ, em mắc vệ sinh quá, biết rằng giờ này các bạn sinh viên còn ngủ, nhưng chẳng biết làm sao đành gọi cho một bạn sinh viên tên Nam, nhờ bạn ấy đưa vào nhà vệ sinh. Chị biết đấy, em làm gì cũng chậm, thế mà bạn Nam vẫn kiên nhẫn đứng chờ em ở phía ngoài, cho đến khi em thay đồ xong xuôi, bạn ấy vẫn còn chờ ngoài cửa sẵn sàng đưa em về phòng. Em thật mang ơn bạn ấy, chị ạ!”
Đến gần trưa, sóng biển chừng như đã mệt nhoài, nó không còn hung hãn như ban sáng. Những người leo núi và những người ngồi trên bờ kè đá dần kéo xuống sát gần biển, họ muốn được chạm được sờ vào làn nước trong xanh của biển. Cha Duy, thầy Hán và các bạn sinh viên Nhịp Bước Đa Minh như đọc được nỗi khát khao của họ, những người thiện nguyện chẳng nề hà nắng gió, xúm vào giúp anh chị em khuyết tật tắm biển một cách đầy nỗ lực.
Tôi đang nằm nghỉ trên giường, chợt nghe tiếng bạn Phú, một người khuyết tật tứ chi, giọng nói đầy vẻ hân hoan khoe với anh chàng độc nhãn trước cửa phòng tôi:
“Anh được thầy cho tắm, Ánh ơi!”
Tôi không nghe thấy tiếng Thầy Hán lúc đó đang đẩy xe lăn đưa Phú về, chỉ nghe thấy Phú tíu tít khoe với Ánh: “Anh được thầy đỡ sau lưng, hai bạn sinh viên giữ hai chân anh, còn cha Duy thì lấy nón múc nước biển dội lên người anh…”
Tiếp đó là tiếng cười sung sướng của Phú. Tôi nghĩ, kỷ niệm này thật khó phai mờ trong trí óc bạn tôi, một người khuyết tật đã được Đức Hồng y Phạm Minh Mẫn phong là “Họa sĩ Công giáo”…
Từ dãy phòng bên kia vọng sang tiếng đàn guitar của anh Trường, một người mù trong nhóm chúng tôi, tiếng đàn của anh vang lên nghe sảng khoái. Một số bạn sinh viên trong lúc nghỉ sả hơi chờ phục vụ giờ cơm trưa, họ xúm xít quanh anh Trường, cùng nhau hát những bản nhạc đạo trữ tình…
Hai giờ chiều, Chúa nhật 12/7/15, chúng tôi tề tự bên nhau ngay trong hội trường, cùng dâng Thánh lễ tạ ơn sau tất cả những gì chúng tôi vừa trải qua. Trong bài giảng của mình, cha chủ tế đã nói lên ý nghĩa của sự hiệp nhất và sẻ chia giữa những “người cho” là những thiện nguyện viên, và những “người nhận” là anh chị em khuyết tật. Cha đưa micrô đến tận nơi, một người trong chúng tôi đã nói lên cảm xúc và sự biết ơn của mình về những gì quý cha, quý thầy và các tình nguyện viên đã dành cho chúng tôi. Một bạn sinh viên nói: Con cảm thấy hạnh phúc vì được phục vụ các cô chú, các anh chị ở đây. Con rất vui vì đã có cơ hội để được chia sẻ với người khác…
Chúng tôi trở về điểm xuất phát một cách bình an. Mọi người chia tay nhau với những cái bắt tay, với những lời hứa hẹn được gặp lại nhau. Riêng tôi trở về nhà với biết bao cảm xúc dâng trào. Hai ngày của chuyến đi đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ, nhiều kỷ niệm và nhiều niềm vui. Những gì anh chị em khuyết tật đã chia sẻ với tôi sau chuyến đi, là tất cả tấm lòng tri ân của họ, về những gì quý cha quý thầy Dòng Đa-minh, quý vị ân nhân và các bạn sinh viên tình nguyện đã dành cho Huynh đoàn Khuyết tật Kitô chúng tôi, qua 2 ngày hè đầy dấu ấn.
Và tôi không thể không làm thơ để ghi lại những cảm xúc của mình, gởi đến các bạn sinh viên Nhịp Bước Đa-minh như một món quà của lòng biết ơn.
Thay mặt cho toàn thể anh chị em Huynh đoàn Khuyết tật Ki tô Vua, người viết bài này xin gởi đến quý cha, quý thầy Dòng Đa-minh, và tất cả quý vị ân nhân niềm tri ân sâu sắc nhất của chúng con. Cầu chúc tất cả mọi người dồi dào ân sủng của Chúa Kitô Vua, là nguồn bình an đích thực của tất cả chúng ta. Amen!