Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà
“Đêm Đông Không Nhà Tập 2”

Ban Mỹ Thuật Đa Minh.

Như chương trình dự định, đáp lại tấm lòng các ân nhân mua tranh, và các Nghệ nhân sẵn sàng chia 50% tiền tranh trong cuộc Triển lãm nghệ thuật “Đêm Đông Không Nhà”, dịp Giáng sinh 2009 tại giáo xứ Đa Minh… Đêm Giao thừa Canh Dần 2010, Nhóm Mỹ thuật Đa Minh Ba Chuông đã có một “Đêm xuân không nhà”…

 

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

Đúng vậy, sau thánh lễ giao thừa, Nhóm Mỹ thuật Đa Minh và một số tình nguyện viên, đã tập trung tại Trung Tâm Mục Vụ giáo xứ Đa Minh vào lúc 23g, phân phối quà theo bốn nhóm với 220 phần bánh chưng và 220 bao lì xì mỗi bao 100.000đ. Sau khi mọi người cùng với cha giám đốc trung tâm uống ly rượu xuất hành, các nhóm bắt đầu lên đường theo bốn hướng Đông,Tây, Nam, Bắc…

 

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Nhóm 1: Gồm họa sĩ Hà Mạnh Cường, họa sĩ nữ tu Vũ Dung, Chị Bích Ngân và một số nữ tu Dòng Mân Côi … đi phát quà Trung Tâm ung bướu Gia Định.

Nữ tu họa sĩ Vũ Dung cho biết : “Nghĩ đến trẻ con, ngày tết là những ngày mừng vui khôn xiết vì sẽ được nghỉ học, được lì xì, được mặc quần áo mới, và còn nhiều cái được khác nữa, được đi chơi, được ăn uống thỏa thích toàn món ngon vật lạ, được đánh bài, chơi game … Thế nên, nhóm họa sĩ đêm xuân không nhà chúng tôi hăng hái lên đường trực chỉ khoa Nhi của Bệnh viện Ung Bướu.


Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

Lùa vội miếng cơm của ngày cuối năm và không kịp rửa chén, đúng 12g chúng tôi có mặt tại sân tu viện Đaminh Ba Chuông khệ nệ chất quà lên xe. Những chiếc bánh chưng chắc nịch và thơm phức được trân trọng cho vào từng túi quà cùng với những bao lì xì thật xinh xắn dễ thương. Đoàn mười người chúng tôi chắc mẩm sẽ không có bé nào bị quên sót…vì theo thông tin từ bệnh viện, khoa Nhi hiện nay chỉ có 60 bé không có điều kiện trở về nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Đến nơi kịp giờ hẹn, sau khi trình bày mục đích chuyến viếng thăm chú bảo vệ vô cùng cảm kích nở nụ cười thật tươi dành cho chúng tôi đặc ân mà khách bình thường không tài nào có được.

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Hăng hái đến từng phòng, thăm hỏi các bé, chia sẻ và gởi tặng món quà đầu năm cùng với những lời chúc thân thương, ước mong niềm vui sớm trở lại trên những gương mặt đơn sơ bé bỏng này. Rất nhiều những chiếc đầu nhẵn thín, trụi lủi do hậu quả của xạ trị, và cái bụng tròn căng do bệnh gan hoành hành làm tôi liên tưởng đến những quả dưa hấu xanh vỏ, đỏ lòng. Mùa Xuân của các em mệt mỏi héo úa, như những nụ mai vàng chưa kịp rạng rỡ khoe sắc thắm đã vội ủ rũ, lìa cành. Một em bé hôm nay vừa tròn sinh nhật 1 tuổi, ngần ấy tuổi đời đã có thâm niên 11 tháng nhận bệnh viện là nhà.

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Có đôi vợ chồng kia đã phải bán nhà để lo thuốc cho con vì ung thư tủy, một mình vợ chăm sóc con kiệt sức, chồng phải bỏ công việc cùng vợ chăm sóc con. Tiền bạc cứ như sông đổ ra biển, rồi chẳng bao giờ quay trở lại với sông, đồ đạc trong nhà cứ lần lượt ra đi, căn nhà cũng chẳng còn….còn nước còn tátcòn nước còn tát…. những con người nơi đây đang chiến đấu từng ngày với sự sống của những người thân khi cuộc đời không mỉm cười với họ. Họ có cả ngàn lý do để lo âu và chản nản, nhưng tình yêu vẫn đem đến cho họ hạnh phúc và niềm hy vọng. Một bà mẹ chia sẻ: ngày nào còn bế được cháu trên tay, còn nghe thấy tiếng khóc là ngày đó hạnh phúc. Thế mới hiểu được thế nào là tình yêu!

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Rời khoa Nhi, chúng tôi chợt nhận ra còn nhiều ánh mắt mong chờ từ các khoa khác nữa. Quà thì đã cạn, tiền chẳng còn bao, chúng tôi vội vàng hội ý, chia nhỏ số tiền và quà còn lại. Bao lì xì 100.000, sẽ chia thành phân nửa và người nhận được bánh chưng sẽ không có tiền lì xì hay ngược lại. Bước thêm một dãy phòng bệnh, chúng tôi lại phải hội ý lần nữa, tiếp tục chia nhỏ quà tặng mới mong chia sẻ trọn vẹn niềm vui cho hết mọi người nghèo khổ đang hiên diện nơi đây.

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

Tạ ơn Chúa, phút cuối cùng Chúa đã cho chúng con đã hoàn tất nhiệm vụ Chúa trao bằng phép lạ 5 chiếc bánh và 2 con cá. Tạ ơn Chúa, khi chúng con là những người nghèo lại có thể trao cho những người nghèo hơn nụ cười và niềm vui nồng ấm tình huynh đệ trong đêm giao thừa này. Chúng con trở về nhà trong niềm vui và sự bình an cho dù trong nhóm chúng con có vài anh chị bị cháy túi, vì đã âm thầm trút tất cả những gì mình có để bỏ vào làm quà trao tặng các bệnh nhân.”

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Nhóm 2: Gồm họa sĩ Lê Thừa Khiển, họa sĩ Ái Lan, điêu khắc gia Duy Chinh, Khắc Thịnh,.. đi về hướng Bến xe Tây Ninh

Theo lời kể của họa sĩ Lê Thừa Khiển, khoảng 2g sáng, khi anh đánh thức một người đàn ông không nhà đang ngủ. Thương quá, khi thấy khuôn mặt hốt hoảng của ông ta, có lẽ ông tưởng bị “thu gom” !! Rồi nhanh chóng ông nở nụ cười thật tươi, khi họa sĩ Ái Lan dịu dàng thăm hỏi, gửi lời chúc tết, cùng quà đầu năm của giáo xứ Đa Minh.

Và sau đó nhóm cứ thế đi phát quà đến 3g30 sáng…

 

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Nhóm 3: gồm hai nhiếp ảnh gia Hoàng Quốc Tuấn, và Phó Bá Cường, họa sĩ Đăng Khoa, thầy Hải Đại chủng viện Sài Gòn và các tình nguyện viên… đi hướng bến xe miền Đông.

Nhóm này có một kỷ niệm không bao giờ có thể quên, sau khi phát quà cho những người lang thang không nhà sau giao thừa, Thầy Hải bị một nhóm thanh niên đua xe đụng, gẫy chân, khiến anh em rối loạn đội hình, phải đưa thầy vào bệnh viện … rối loạn đến độ không còn nhớ chụp hình để lưu lại.

 

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Nhóm 4: Họa sĩ Lê Hiếu, Mạnh Cường, Mạnh Hùng, Thạch Quang, Thanh Phong, anh chị Ngọc Hiếu cùng với con trai 2 tuổi đi hướng bến xe miền Tây. Đây là lời kể của thành viên trong nhóm :

Đến bến xe đúng phút giao thừa, chúng tôi thất vọng vì bến xe trống trơn, không thấy một người nghèo nào lang thang không nhà như dự tính của ban tổ chức, chỉ thấy vài người đi đường dừng xe lại ngước mặt lên trời vừa xem pháo bông vừa lâm râm cầu nguyện điều gì đó cho mình và cho người thân, một vào người chĩa ống kính lên chụp cảnh pháo hoa ghi lại thời khắc linh thiêng nhất năm mới. Sau đó đám đông giải tán trở về nhà của họ, hoặc đi Chùa hái lộc đầu năm.

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

Nhìn đồng hồ tay: 00g15 phút, thời khắc đã bước sang ngày mồng 1 tết (14.02.2010), cả nhóm đều cảm thấy sốt ruột và phát lo, vì quà thì nhiều mà “Chúa Giêsu lang thang không nhà” vẫn chưa thấy. Sau khi hội ý với nhau, chúng tôi quyết định đi lần theo hướng Bệnh viện Chợ Rẫy, thì chao ôi, “ngài đây rồi !”… rải rác trên rất nhiều con đường, trong công viên, nơi các vỉa hè và thềm nhà dưới những mái hiên, nhiều người đang nằm ngủ một cách ngon lành, thế là anh em đến đánh thức, chúc tết, thăm hỏi và trao quà đầu năm cho mỗi người gặp được dọc trên đường đi.

Cuối cùng, lần lượt quà cũng hết và đã đến được đúng nơi phải đến.

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Những kẻ dở hơi làm chuyện dở hơi

Thế là gần hết một đêm rong ruổi lang thang, khoảng 4 giờ sáng, buổi tặng quà đã hoàn tất và được kết thúc bằng những chén cháo nóng trên sân thượng của nhà HS Lê Hiếu, những chén cháo sưởi ấm người giữa đêm khuya lạnh, nhưng nhất là, đã rất ấm lòng, khi nhớ lại nhiều ánh mắt vui tươi của những người bất hạnh khi nhận được quà, điều ấy đã làm bao nhiêu mệt nhọc của mọi người tan biến.

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Thực ra, buổi phát quà sẽ không mất công nhiều đến thế, nếu qui tụ được những người bất hạnh tại một điểm nhất định, nhưng điều này là bất khả vì nhiều lý do. Trước tiên không thể nào ra thông báo, kế đến, trước đó nhiều kẻ lang thang không nhà đều đã được “thu gom” vào những Trung Tâm xã hội. Nhưng chính vì thế, buổi phát quà đã tăng thêm rất nhiều ý nghĩa, mà ý nghĩa đầu tiên đó là sự bất ngờ.


Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

Người nghèo và bất hạnh luôn nhạy bén và cảnh giác trước mọi tình huống, Sàigòn với trăm ngàn phức tạp, họ lại không quen biết ai, giữa đêm khuya, bỗng nhiên thấy mình bị một nhóm người lạ lẫm bao quanh, đúng là một bất ngờ có thể gây lo lắng sợ hãi vì lành ít dữ nhiều. Nhưng sau khi mỗi người nhận được quà tặng là cái bánh chưng và 100 ngàn, mọi sự đã hoàn toàn thay đổi thật bất ngờ. Có người đã rưng rưng cảm động, có người niềm vui như vỡ òa và cười thật tươi.

Một trăm ngàn, với ai đó, có thể sẽ là chẳng là bao vì không đủ tiền cho một bữa ăn sáng, nhưng với rất nhiều người khác, đó sẽ là một món tiền rất đáng kể, đủ cho một gia đình vài ba người có thể sống được vài ngày, hoặc cũng có thể đủ cho một cái vé xe, mà vì thiếu nó, trong đêm Giao thừa này, nhiều người đã không thể về xum họp với gia đình mình. Vì thế, ý nghĩa lớn nhất chính vì món quà đã đến được đúng với mỗi địa chỉ của những kẻ không nhà, phù hợp với chủ đề “Đêm đông không nhà” của buổi triển lãm tranh và ảnh tượng điêu khắc tại TTMV Đa Minh Ba chuông cách đó không lâu, một chủ đề đầy thi vị nhưng cũng hết sức thực tế.

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Và chính các họa sĩ, chính các nhiếp ảnh gia đã đóng góp cho sự thành công của buổi triển lãm cho chủ đề hôm đó, hôm nay, đích thân họ lại chia sẻ những thành quả của mình cho những người bất hạnh, chính họ đã ân cần trao quà tận tay cho từng người cùng khổ trong đêm giao thừa, đêm của những giờ khắc giao thoa thiêng liêng giữa cũ và mới của thời gian và đất trời huyền nhiệm, lại không là những gì ý nghĩa hay sao ?

Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

Dù vậy, khi có dịp nói về mình, một ai đó đã tự nhận, họ chỉ là NHỮNG KẺ DỞ HƠI ĐANG LÀM CHUYỆN DỞ HƠI mà thôi. Ôi ! Một cách nói khôi hài đầy minh triết. Vẫn như còn nghe đâu đây, một đôi lần, cụ Văn Cao đã nói tương tự như thế. Gần hơn nữa, kẻ rong chơi hướng về Tuyệt đối của CHÂN, THIỆN, MỸ là Trịnh Công Sơn cũng nói như thế, những cách nói của các tâm hồn nghệ sĩ chân chính.


Nhóm Mỹ Thuật và Đêm Xuân Không Nhà

 

Xin được nói những điều biết ơn về tất cả, nhất là những thành viên đã có một “Đêm Giao Thừa Không Nhà”, kỷ niệm tặng quà cho người không nhà đêm Giao Thừa, sẽ là một trải nghiệm với nhiều ấn tượng tốt lành và quý báu không dễ gì có được. Nhờ đó, sẽ được gần Chúa hơn, vì biết mở lòng hơn đối với mọi người.

Trả lời