Tin Mừng theo Thánh Mác cô: Mc 12:28–34
Có một người trong các kinh sư đã nghe Ðức Giêsu và những người thuộc nhóm Xa-đốc tranh luận với nhau. Thấy Ðức Giêsu đối đáp hay, ông đến gần Người và hỏi: “Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?” Ðức Giêsu trả lời: “Ðiều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ítraen, Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Ðức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Ðiều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó”.
Ông kinh sư nói với Ðức Giêsu: “Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Ðấng duy nhất, ngoài Người ra không có Ðấng nào khác. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ”. Ðức Giêsu thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!” Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.
YÊU NGƯỜI BÊN CẠNH NHƯ CHÍNH MÌNH
Đức Giêsu đã chỉ cho ông kinh sư phải làm gì trong việc thực thi lề luật. Chắc hẳn đó không phải là tuân giữ chi li từng điều được ghi ra cho bằng yêu mến. Yêu Chúa được thể hiện qua tha nhân và tình yêu đối với tha nhân biểu lộ tình yêu đối với Thiên Chúa.
Thánh Ca-ta-ri-na Si-e-na đã cảm nghiệm được sự gắn kết ấy khi thốt lên:“Chúa đã yêu chúng con bằng tình yêu nhưng không và Ngài biết con không thể yêu Ngài như thế, nên Ngài muốn con làm điều đó cho tha nhân”.
Ở đây, Ðức Giêsu đưa người thông luật từ ý niệm trừu tượng về điều răn lớn nhất tới hành động cụ thể nơi con tim. Mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, thì trong cụ thể là: yêu thương người bên cạnh như chính mình.