Tin Mừng theo thánh Luca: Lc 10, 1-9 {hoặc Lc 1-12. 17-20}
Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa, và sai các ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông rằng: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: ‘Bình an cho nhà này’. Nếu ở đấy có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng không, sự bình an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ.
“Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn cho. Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: ‘Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi’.
HY VỌNG VÀO NGÀY QUANG LÂM
“Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi.” Theo thần học Kitô giáo, chúng ta đang sống trong thời cánh chung, thời sau hết của vũ trụ, kể từ khi Ngôi Lời nhập thể. Sẽ không còn mặc khải nào khác vì tất cả đã được Đức Giêsu tỏ lộ cho nhân loại. Như thế, chúng ta tin chắc rằng, điểm tận cùng của thời sau hết này chính là biến cố Đức Giêsu quang lâm để hoàn tất lịch sử.
Đức Giêsu sai các môn đệ ra đi đem bình an đến cho muôn dân và công bố Nước Thiên Chúa đã đến gần. Nước Thiên Chúa ấy cũng chính là Đức Giêsu. Người đã đến và vẫn luôn hiện diện tâm linh với chúng ta. Chúng ta không trông đợi Người quang lâm bằng nỗi sợ hãi, nhưng với niềm hy vọng được hưởng hạnh phúc muôn đời.